Giấy Tuyên Thành giống như thực đơn đứng thẳng tắp, ngay ngắn chắn ở trước mắt cô.
Vạn Bảo Bảo: .. Đáng… đáng sợ quá.
Vạn Bảo Bảo xoa da gà nổi đầy trên tay, trong lòng không khỏi suy nghĩ: ... Chỗ này đáng sợ như vậy, nhưng tại sao cô lại không có dấu hiệu bị dọa tỉnh?
Đừng nói là… cô không học thì sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong mộng đấy nhé?
Ý tưởng này khiến sau lưng Vạn Bảo Bảo chợt lạnh, cô chậm rãi xoay đầu, mím môi, thấp thỏm nhìn tờ giấy Tuyên Thành đang đứng trên mặt bàn.
Một người một giấy giằng co, bỗng nhiên Vạn Bảo Bảo cảm nhận được một cơn choáng váng mãnh liệt.
Xảy ra chuyện gì? Căn phòng tối trong mơ sắp sập rồi sao?
Vạn Bảo Bảo vội vàng bò xuống khỏi ghế, thân thể cuộn tròn, hai tay ôm chặt gáy, làm ra tư thế phòng ngự khẩn cấp, tựa như phạm nhân vừa mới bị cảnh sát tóm.
Cô muốn nhắm chặt hai mắt, nhưng mí mắt vẫn không phối hợp, căn bản không khép lại được...
Cô cảm thấy mình lăn qua lăn lại trên mặt đất mềm mại như một quả bóng, như thể cô đang được cuộn trong một cái máy giặt.
Không biết qua bao lâu, màu đen ở bốn phía rút đi, ánh sáng chói mắt từ trong khe hở chiếu vào, hai mắt Vạn Bảo Bảo không thích ứng được ánh sáng mãnh liệt, theo bản năng nhắm lại.
... Hả? Có thể nhắm mắt rồi?
Đang lúc cô ngạc nhiên vì mình có thể nhắm được mắt, bên cạnh truyền đến giọng nói của một tân đệ tử khác: “Ngươi ngủ như vậy không khó chịu hả?”
Vạn Bảo Bảo giật giật cái cổ cứng ngắc, hai tay buông ra, ngẩng đầu mới phát hiện mình đã quay về giường, thân thể vẫn duy trì tư thế hình cầu, thoạt nhìn một chút cũng không thoải mái.
“... Không có.”
Vạn Bảo Bảo cười gượng nói.
Các đệ tử trong phòng cũng mới tỉnh, ngái ngủ mơ màng vừa ngáp vừa gấp chăn.
Vạn Bảo Bảo ngồi dậy, duỗi duỗi tứ chi co quặp vào một chỗ của mình.
Cô chỉ nằm mơ thôi sao?
Giấc mơ này cũng quá chân thật rồi.
Còn nữa, trên tờ giấy kia cuối cùng viết cái gì?
Suy nghĩ không đến mười giây, Vạn Bảo Bảo liền quyết định không nghĩ nữa.
Tò mò hại chết mèo, cô muốn “tắt” lòng hiếu kỳ của mình đi.
Cả ngày kế tiếp, trạng thái của Vạn Bảo Bảo cực kỳ không tốt, cả người nặng nề như thể một đêm không ngủ.
Tối hôm qua cô quả thật ngủ không ngon, hôm nay cô phải đi ngủ sớm mới được.
Trong lúc những người khác còn đang luyện tập thi, thu, tán, ngưng của đạo pháp. Vạn Bảo Bảo đã tắm sạch sẽ, đắp chăn xong định đi vào giấc ngủ.
Hôm nay tuyệt đối không được nằm mơ.
Vạn Bảo Bảo ngửi mùi chăn, ừm rất sạch sẽ, có mùi nước cây Bạch Bạch rất dễ ngửi.
Hơi thở dần chậm lại, Vạn Bảo Bảo từ từ chìm sâu vào giấc ngủ đen kịt.
Chờ Vạn Bảo Bảo lần nữa có ý thức, cô phát hiện mình lại đi tới căn phòng tối trong mơ.
Một cái ghế, một cái bàn, còn có một chồng giấy, một tờ giấy trong đó còn dựng đứng, thấy cô nó còn lắc lư hai cái.
Vạn Bảo Bảo: ..
Tại sao?
Tại sao giấc mơ này còn có tập tiếp theo?!
Còn liên tục như vậy!
Bốn phía rõ ràng đều là màu đen, nhưng cô hết lần này tới lần khác có thể thấy rõ trên tờ giấy viết cái gì!
Nếu tờ giấy Tuyên Thành này không thể làm gì được cô, vậy cô quyết định sẽ không để ý tới nó.
Một mình ngồi trong căn phòng tối trống rỗng, bốn phía ngay cả một người nói chuyện cũng không có, cô còn không thể ngủ được, đây là một chuyện vô cùng thống khổ.
Phòng giam cũng chỉ thế này là cùng.
Vạn Bảo Bảo dứt khoát đả tọa, bởi vì không thể nhắm mắt nên chỉ đành híp mắt đả tọa. Nhìn qua rất giống vị đại sư phụ mù trong Giang Nam Thất Quái.
Thời gian trôi qua trở nên chậm chạp dị thường, Vạn Bảo Bảo thậm chí cảm thấy cô đã ở trong phòng tối này mấy ngày mấy đêm.
Theo mặt đất rung động, cảm giác choáng váng quen thuộc lại xuất hiện.
Vạn Bảo Bảo đã trải qua một lần, lần này cô nằm thẳng, tùy ý thân thể đảo qua đảo lại, không khác gì cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc không thắt dây an toàn là mấy.