Hơn nữa cô vất vả phấn đấu nhiều năm như vậy, tiền đặt cọc nhà cũng đã nộp, xe cũng đã mua...
Bây giờ lại để cho một Vạn Bảo Bảo khác hưởng sái?
Tuy nói năm ngoái, người thân cuối cùng của cô là ông nội đã qua đời, khiến cô sa sút một thời gian dài, nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước.
Cô đã ổn định tâm tình, mọi thứ cũng đang đi vào quỹ đạo... Vì sao lại đến nơi quái quỷ này?
“Nghe nói cuối xuân ở Thượng Nguyên Tông chúng ta có tỷ thí với Đằng Các Tông.”
“Không biết tân đệ tử như chúng ta có được đi xem không?”
“Ta muốn đi xem Cừu Ương chân nhân!”
“Lúc còn chưa vào tông đã nghe qua lời đồn về hắn…”
…
Vạn Bảo Bảo thở dài, đang muốn rửa mặt thì đối thoại của mấy đệ tử đã chui vào trong lỗ tai cô.
Đợi đã.
Thượng Nguyên Tông...
Cừu Ương?
Vạn Bảo Bảo trừng to mắt, hít sâu vài hơi, làm như không có việc gì hỏi Chu Linh bên cạnh: “Viên tông trưởng cũng sẽ đến xem sao?”
Chu Linh không hề nhận ra Vạn Bảo Bảo đang đè nén kích động, cô ấy còn đang bận cắm đầu vào chậu rửa mặt phun bong bóng.
“Có chứ, mấy hôm trước Bàng sư thúc có nói Viên tông trưởng sắp xuất quan.” Chu Linh phun nước trong miệng vào chậu, lại đâm đầu vào lần nữa.
Vạn Bảo Bảo không tiếng động há miệng, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.
Khô khốc nói: “... A, vậy tốt quá rồi.”
Trong lòng thì nghĩ:... Không phải chứ?
Thế giới này... chẳng lẽ là quyển sách kia?
Nếu như trước khi xuyên sách có quyền lựa chọn tác phẩm, vậy Vạn Bảo Bảo nhất định sẽ không lựa chọn quyển sách này.
Cô sẽ lựa chọn làm chị ba trong “Cô bé lọ lem”, đối xử tử tế với em gái, từ nhỏ sẽ cổ vũ em gái mang giày nhỏ, cố gắng không cho em gái có đôi chân to như mình…
Sau đó lại lừa gạt chị hai ngây thơ và người mẹ đơn thân độc ác của mình, cùng nhau làm sủng muội cuồng ma.
Cuối cùng hưởng ké hào quang của em gái, làm một hoàng thân quốc thích trong hoàng cung Châu Âu.
Cho dù để cô xuyên vào Tây Du Ký có chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cô cũng có thể nghĩ biện pháp sống sót.
Cô sẽ đi tới chỗ Cao lão trang làm việc, nơi đó ngoại trừ có Trư Bát Giới cướp dâu thì không xảy ra chuyện gì lớn, có thể bình an sống đến già.
Nhưng quyển sách này… Cô thật sự không hiểu!
Nếu không phải Chu Linh trong lúc vô tình làm NPC nói ra tên nam chính, cô thật sự còn không ý thức được bản thân đang ở trong một quyển sách.
Tuy rằng cô luôn cảm thấy từng nghe qua cái tên Thượng Nguyên Tông này ở đâu đó, nhưng tông môn trong các tác phẩm võ hiệp huyền huyễn đều có tên từa tựa nhau.
Không phải cái gì tông thì cũng là cái gì giáo, đằng trước thêm vào mấy từ nghe kêu kêu, nghe kỹ tên nào cũng như nhau… Bởi vậy cô không hề nghĩ tới khả năng xuyên thư.
Quyển sách này mấy năm trước có chút nổi tiếng, khi đó cô đang trong thời kỳ thăng chức, không có tâm tư xem tiểu thuyết tốn thời gian, chỉ nghe qua vài lần trong lúc các đồng nghiệp nữ nói chuyện phiếm.
Truyện này kể về một thanh niên tuấn mỹ thiên phú dị bẩm, dưới nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng thành một đại thần, tay dắt mỹ nhân đạo lữ của hắn một đường thăng cấp đánh quái, trảm yêu trừ ma.
Sau khi nghe nhiều, cô cũng coi như quen tai với tên gọi của mấy nhân vật chính, ngay cả đại BOSS cuối cùng chết như thế nào, cô cũng bị ép nghe mấy lần.
Nhưng cô cũng chỉ biết như vậy.
Cho dù là cơ duyên của nhóm nhân vật chính, hay là yêu ma quỷ quái khác, cô gần như không biết gì.
Đối với một Vạn Bảo Bảo xem xong phim kinh dị, buổi tối không dám một mình đi WC, hoặc là luôn cảm thấy thò chân ra khỏi chăn sẽ có sinh vật không biết tên bắt lấy chân cô mà nói.
Xuyên vào một thế giới có quỷ thần, không khác gì kiếp nạn.
Quỷ ở đây không phải là sinh vật chỉ xuất hiện trên giấy và trong các tác phẩm hư cấu của thế kỷ 21.