Xác nhận không có ai, Chu Linh mới nói với giọng nặng nề: “Bảo Bảo à, nghe ta khuyên một câu, chân đạp hai thuyền, sớm muộn gì cũng lật thuyền đấy!”
Vạn Bảo Bảo:... Đúng rồi, cô đã quên mất, trong lòng Chu Linh, cô, Cừu Ương, Viên Xuân là một mối quan hệ tay ba méo mó.
Chu Linh nói tiếp: “Nhà ta làm nghề buôn bán trên biển, ta hiểu thuyền hơn ngươi, đừng nói hai thuyền, chỉ một thuyền thôi, nếu ngươi không lái cẩn thận, cũng sẽ lật!”
... Không phải chứ, cái lý thuyết lật thuyền này có liên quan gì đến kinh doanh trên biển không vậy?
Vạn Bảo Bảo hắng giọng nói: “Chu Linh à, là thế này, thật ra thì, ta chỉ ngồi một con thuyền của Cừu Ương thôi.”
Thuyền trưởng Cừu Ương còn tặng cô một vé đi thuyền trọn đời, cho dù nhảy xuống biển, hắn cũng sẽ dùng lưới vớt cô lên...
Chu Linh nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta biết ngay mà! Năm đó ở hậu sơn trường diễn luyện, ta cứ nghĩ mãi, sao không khí lại không ổn, hóa ra là thế!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT