Lượng sư huynh lập tức nói: “Sư muội không cần lo lắng, sư huynh sẽ giúp ngươi nói, đây là việc ta nên làm.”
Lượng sư huynh trong lòng thầm nghĩ, đợi hắn trở về nhất định phải bẩm báo việc này với Bàng sư thúc, sao có thể để Quách Chi Sơn tùy ý như thế!
Vạn Bảo Bảo cười nói: “Vậy đa tạ sư huynh.”
Vừa không cần đi tới viện của Cừu Ương, lại có thể báo cáo Quách Chi Sơn.
Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng chỉ dựa vào một mình Lượng sư huynh còn chưa đủ.
Vì vậy, Vạn Bảo Bảo “vất vả quá độ”, khi biết công việc được phân cho cô là giang nắng lau cột ở ngoài hành lang, cô tìm một cơ hội trực tiếp “ngất xỉu”.
Lượng sư huynh may mắn không đi xa, nghe được tiếng động quay đầu lại, thấy Vạn Bảo Bảo đã ngã trên mặt đất.
Nhìn khuôn mặt “trắng bệch” không có huyết sắc của Vạn Bảo Bảo, Lượng sư huynh chính trực lập tức não bổ ra cô vất vả lao động, thức trắng đêm tu luyện, thể lực cạn kiệt mới ngất xỉu.
Quả thực so với tình huống thực tế còn sinh động hơn.
Vạn Bảo Bảo được chuyển lên thảm bay: Ừ, vẫn là nằm thoải mái nhất.
Nằm ở trên thảm bay mềm mại, gió mát phất qua khuôn mặt, nếu không phải đang giả vờ hôn mê, Vạn Bảo Bảo quả thực muốn ngân nga một bài ca nhỏ.
Thoải mái, thật thoải mái.
Chờ sau này cô lên tới Đằng Vân Cảnh, cô nhất định phải kiếm cho mình một cái đệm thật lớn. Người khác là ngự kiếm phi hành, cô muốn ngự đệm phi hành, có thể nằm tuyệt không ngồi.
Đang lúc Vạn Bảo Bảo vui vẻ ở trong đầu tưởng tượng, phía trước truyền đến một thanh âm.
“Có chuyện gì vậy?”
Vạn Bảo Bảo: Hả? Thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy?
Lượng sư huynh nắm góc thảm dừng lại, giọng nói đột nhiên cao lên: “Cừu chân nhân!”
Vạn Bảo Bảo: ...
Tiếng động phía trước càng ngày càng gần, Vạn Bảo Bảo lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Cừu Ương đến gần mới phát hiện người nằm trên thảm chính là Vạn Bảo Bảo, tầm mắt của hắn chậm rãi từ mí mắt Vạn Bảo Bảo trượt đến hai đầu ngón tay đặt hai bên hông, cất giọng hỏi: “Sư muội bị bệnh?”
Khó gặp được thần tượng một lần, Lượng sư huynh hưng phấn không biết làm thế nào cho phải, thanh âm vang dội hồi đáp: “Sư muội là lao lực quá độ nên mới ngất xỉu.”
Lông mày Cừu Ương khẽ nhúc nhích, con ngươi như ngọc đen nhìn chằm chằm lông mi vô thức run rẩy của Vạn Bảo Bảo, chậm rãi thuật lại một lần nữa: “Ngất xỉu?”
Hai chữ này nói vô cùng chậm rãi, Vạn Bảo Bảo nghe được tim đập thình thịch.
Vạn Bảo Bảo: ... Cô đây là tạo nghiệt gì?
Tại sao mỗi lần nói dối đều gặp được hắn?
Tục ngữ nói, ngàn vạn lần không thể trêu chọc người thông minh.
Vạn Bảo Bảo đóng kịch và nói dối chỉ có tác dụng trước mặt đứa nhỏ thành thật như Lượng sư huynh.
Chỉ dựa vào lần gặp mặt hôm qua, Vạn Bảo Bảo đã biết tâm nhãn của Cừu Ương không hề ít.
Lượng sư huynh gật đầu nói: “Vạn sư muội chẳng những luyện công cần cù mà còn làm việc rất chăm chỉ, hôm qua sau khi sư muội quét dọn xong viện của Cừu chân nhân, trở về còn tu luyện tới đêm khuya, hôm nay thể lực cạn kiệt mới mệt mỏi ngất đi.”
Cừu Ương thâm ý nói: “Ồ?”
Lượng sư huynh suy nghĩ một chút, vẫn nói thật: “Vạn sư muội trời sinh tính tình đơn thuần... Dường như là bị ai đó nhắm vào mới mệt mỏi thành như vậy.”
Vạn sư muội trời sinh tính tình đơn thuần: ...
Câu ồ này của Cừu Ương bị Lượng sư huynh nghe thành câu hỏi chưa rõ tiền căn hậu quả.
Vạn Bảo Bảo lại nghe ra Cừu Ương một câu cũng không tin, tựa hồ còn có chút tâm tư xem náo nhiệt...
Cô không thể nằm được nữa, vạn nhất Cừu Ương vạch trần lời nói dối của cô, cô trở về còn phải xử lý Quách Chi Sơn như thế nào.
Vạn Bảo Bảo thấy đủ liền dừng lại, đầu tiên là khẽ giật giật con ngươi, sau đó chậm rãi mở mắt, dáng vẻ như vừa từ cơn hôn mê tỉnh lại.
Mới vừa mở mắt đã đối diện với một đôi hắc đồng bình tĩnh, giống như không hề kinh ngạc cô sẽ tỉnh lại.