Chờ tóc khô xong, Vạn Bảo Bảo khép lại trường sam, chui vào trong chăn.
Hôm nay cô vì biểu diễn cầu cù khổ luyện mà đã tiêu hao lượng vận động lớn hơn bình thường, lại đi tới Chủ Phong quét dọn, quả thật có chút mệt mỏi.
Hai mắt nhắm lại, đợi tới khi có lại ý thức đã quay về trong phòng tối nhỏ.
Ban ngày luyện tập, buổi tối còn phải luyện tiếp, cô chăm chỉ như vậy, nếu như không thể học thành tài vậy cô cũng chẳng biết nên ăn nói với bản thân thế nào nữa.
Vạn Bảo Bảo đầu tiên là kiểm tra bốn phía, không biết A Phiêu tỷ còn ở đây hay không.
Vừa quay đầu liền thấy A Phiêu tỷ cách bia ngắm không xa, cô ta đứng thẳng tắp như cảnh sát giao thông, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn về phía trước. Dáng vẻ hoang mang không biết mình từ đâu đến, không biết mình phải đi nơi nào.
Thượng Nguyên Tông kết giới nghiêm như vậy, cô ta làm sao bay vào được?
Nếu A Phiêu tỷ chỉ xuất hiện một đêm, vậy chứng tỏ đây chỉ là ngẫu nhiên, nhưng cô ta hôm nay vẫn còn ở đây, rõ ràng là dự định thường trú luôn trong phòng tối.
Cũng may A Phiêu tỷ ngoại trừ rất có cảm giác tồn tại ra thì cũng không nhúc nhích, không lên tiếng, cứ lẳng lặng đứng ở một góc, giống như giáo viên chủ nhiệm đứng giám sát học sinh làm bài…
Vạn Bảo Bảo cúi chào A Phiêu tỷ, nhỏ giọng nói: “... Chỉ cần ngươi đừng hù dọa ta là được, cũng đừng đột nhiên biến thành quỷ, ta chịu không nổi... Căn phòng này ban ngày ngươi cứ dùng thoải mái, gọi quỷ bằng hữu đến làm khách cũng được… Chỉ cần đừng để ta nhìn thấy chúng. Ngươi cứ yên lặng đứng đó, ta luyện pháp của ta, chúng ta chung sống hòa bình, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt. Người chết là lớn nhất, ta thi lễ với ngươi, con người ta từ trước đến nay hào phóng, ngươi cũng không cần đáp lễ lại đâu.”
A Phiêu tỷ vẫn duy trì bộ dáng đá vọng phu, con ngươi cũng không chớp lấy một lần.
Vạn Bảo Bảo gật đầu: “Được rồi, ta xem như ngươi nghe hiểu vậy. Nhìn ngươi xinh đẹp đoan trang như vậy, chắc hẳn khi còn sống cũng là khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa, khi chết cũng phải nho nhã đoan trang mới được.”
Sau khi đơn phương thông báo cho A Phiêu tỷ, Vạn Bảo Bảo liền tiếp tục luyện tập thi pháp.
Mới bắt đầu cô còn có thể phân tâm chú ý A Phiêu tỷ, càng về sau liền không rảnh nhìn cô ta nữa, bởi vì bia ngắm lại có biến hóa mới.
Đêm qua chỉ mới là sơ cấp như biến lớn biến nhỏ, cách xa tới gần, cho dù biến hóa như thế nào thì nó vẫn duy trì ở một vị trí đặc biệt, nhưng hôm nay nó lại bắt đầu di chuyển!
Đầu tiên là chậm rãi di chuyển trên biên độ nhỏ, theo tỷ lệ trúng mục tiêu của Vạn Bảo Bảo, tốc độ di chuyển của bia ngắm càng lúc càng nhanh. Vạn Bảo Bảo cảm thấy mình giống như đang đánh chuột đồng, mà chuột đồng còn đặc biệt uống nước tăng lực, bắt đầu phát điên...
Đây có phải là chế độ địa ngục không?
Dựa theo tác phong trước sau như một của phòng tối, cô không có quyền lựa chọn chơi hay không chơi, chỉ có lựa chọn “giải quyết” và “đợi lát nữa giải quyết”.
Ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lúc, nhìn bia ngắm bay ở không trung, Vạn Bảo Bảo hít sâu một hơi, tay chống đất bò dậy.
Nếu như mắt của cô đã không bắt được động tác của bia ngắm, vậy cô chơi xấu, quyết định chạy theo nó cũng được đúng chứ?
Ý tưởng rất đơn giản, nhưng thực hiện lại rất khó khăn.
Thân thủ Vạn Bảo Bảo coi như linh hoạt, nhưng ở trước bia ngắm lại có vẻ vô cùng vụng về.
Nhưng không sao cả, Vạn Bảo Bảo có thể cảm nhận được động tác của mình đang dần tăng tốc, lực tập trung và tần suất hô hấp đã dung hòa tuyệt đối.
Linh quang chợt lóe, cô đột nhiên cũng có chút hiểu hàm nghĩa của “Ngưng” trong “Thi Thu Tán Ngưng” là gì rồi.
Nếu như có gió, vậy hãy tưởng tượng bản thân thành gió, nếu như có nước, vậy bản thân chính là nước, cảm thụ vạn vật trong thiên địa, trở thành chúng, cũng vận dụng chúng.