Cừu Ương cười lạnh nói: “Thu phục nhà họ Hoài, đem đất đai của bọn họ giao cho các ngươi sử dụng, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lỗ lão gia vội vàng xua tay: “Nhà họ không chỉ có sản nghiệp, nghe nói chỉ riêng gia nô biết võ nghệ đã nuôi gần nghìn người! Ngài thấy những người đứng ngoài sân nhà họ không, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chỉ là một chút xíu thôi!”
Nếu nhà họ Hoài dễ nuốt như vậy thì cần gì quan phủ phải ra tay, mấy gia tộc lớn kia đã sớm chia nhau rồi.
Vạn Bảo Bảo mở to mắt: “Gần nghìn người, cái này khác gì nuôi quân riêng? Triều đình các người không quản sao?”
Lỗ lão gia há miệng: “... Ta mới tiếp quản thôi, vị tri phủ trước ta trong tấu chương báo lên triều không hề đề cập một chữ nào, mà vị trước nữa chắc cũng không có, cũng không có cách nào để tra cứu.”
Thêm vào đó, trời cao hoàng đế xa, nhà họ Hoài ở Bắc thành giống như một thành chủ thực sự, không coi ai ra gì.
Vạn Bảo Bảo đã nghĩ đến chuyện đông người, nhưng không ngờ lại đông đến vậy. Từ trên cao nhìn xuống nhà họ Hoài không thấy được tình hình cụ thể bên trong, quả thực khó mà tưởng tượng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play