Phải cách xa xa Vạn Bảo Bảo mới thấy rõ cái “người” đột nhiên xuất hiện này.
Có lẽ cũng không thể nói là người, bởi vì cô ta chỉ có một tầng thân ảnh mỏng manh, Vạn Bảo Bảo thậm chí còn có thể xuyên qua cơ thể cô ta nhìn thấy vách tường màu đen phía sau.
“Ngươi, ngươi là ai?” Vạn Bảo Bảo lấy can đảm hỏi.
Chẳng lẽ nữ nhân này là chủ nhân của phòng tối?
Nữ nhân giống như A Phiêu nhìn qua nhiều lắm khoảng ba mươi tuổi, tóc dài chưa chải, xõa tung trên vai. Mới nhìn qua sẽ bị cô ta dọa sợ, nhưng cẩn thận quan sát mới phát hiện nữ nhân này rất xinh đẹp.
Lông mày lá liễu thon dài, mũi cao môi đầy đặn, chẳng qua hai mắt ngây dại đờ đẫn nhìn về phía trước, nhìn có vẻ thần trí không được tỉnh táo.
Đối mặt với câu hỏi của Vạn Bảo Bảo, cô ta không có chút phản ứng nào, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, hoàn toàn phớt lờ Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo từ nhỏ đã sợ mấy thứ yêu ma quỷ thần, nếu không phải hai người bị ép ở chung trong phòng tối, cô nhất định sẽ bịt tai che mắt giả vờ như không phát hiện ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Vạn Bảo Bảo nhìn xuống dưới, phát hiện A Phiêu có chân, chỉ là có chút trong suốt, hai chân nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất.
A Phiêu giống như đi nhầm vào trong giấc mơ của người khác, không đi cũng không ngồi, cứ ngơ ngác đứng đó như một thân cây.
Vạn Bảo Bảo nuốt một ngụm nước bọt, tay phải duy trì tư thế thi pháp, cao giọng nói: “Ngươi có nghe được ta nói chuyện không?”
Giấc mơ của cô mạnh như vậy sao?
Chẳng những có thể chứa được một căn phòng tối lớn như thế này, còn có thể nhét vào một A Phiêu... Không phải, giấc mơ này của cô không có yêu cầu gì sao? Thứ quỷ quái gì cũng có thể bay vào…
A Phiêu tỷ mắt điếc tai ngơ, im lặng đứng ở một góc, một thân trường bào màu trắng vào ban đêm tản ra khí trường mạnh mẽ của nữ quỷ.
Chất tóc của cô ta không tệ, suôn bóng như tơ lụa màu đen, nếu không phải mặc xiêm y cổ đại kết hợp với cái đầu xõa bù xù kia, nhìn qua cũng sẽ không dọa người như vậy.
Phải làm sao đây? Cô còn tập luyện nữa không? Nếu không tập, ngày mai liệu có choáng váng hay không?
A Phiêu tỷ đứng sau lưng cô, Vạn Bảo Bảo cũng không dám đưa lưng về phía cô ta, nhỡ đâu vừa quay đầu lại, hai người trùng hợp mặt đối mặt, Vạn Bảo Bảo chắc chắn sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Dường như hiểu được khó xử của Vạn Bảo Bảo, bia ngắm vốn ở sau lưng cô chậm rãi bay tới phía trước, cách xa A Phiêu tỷ một chút.
Vạn Bảo Bảo: .. Bia ngắm này còn rất chu đáo.
Vạn Bảo Bảo vừa đề phòng A Phiêu tỷ vừa phân tâm luyện tập.
Tinh thần không có cách nào tập trung, thi pháp kế tiếp Vạn Bảo Bảo có mấy lần không bắn trúng được hồng tâm.
Hồi lâu sau, cảm giác trời đất quay cuồng lại đến.
Vạn Bảo Bảo lập tức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, khóe mắt cảnh giác nhìn về phía A Phiêu tỷ, chỉ sợ cô ta cũng lăn theo, nếu ngã lên người mình thì toang.
Kết quả, khi Vạn Bảo Bảo giống như một chú chuột hamster lăn lộn trong phòng tối, cô giương mắt nhìn lên, thấy A Phiêu tỷ vững vàng trôi nổi trên không trung, đừng nói lăn lộn, người ta đến lắc lư một cái cũng không có.
Vạn Bảo Bảo: ..
Đối xử khác biệt quá rồi nha... Vì sao trong giấc mơ của mình, cô luôn là người bị ức hiếp?
Vừa tỉnh lại, Vạn Bảo Bảo cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân dư dả pháp lực, hai mắt sáng đến nỗi có thể phản quang.
Vạn Bảo Bảo nằm trên giường lẩm bẩm trong lòng, A Phiêu tỷ trong giấc mơ tối qua rốt cuộc là từ đâu tới? Cô ta là ai, có liên quan gì đến cuốn tiểu thuyết này hay không?
Hoặc có lẽ nào cô đã phát động kịch bản ẩn giấu gì đó?
Thời gian không còn sớm, Vạn Bảo Bảo từ trên giường bò dậy, cuộn mái tóc thật dài lên chải thành đầu đạo sĩ.