Mộc Tiêu cảm thấy bản thân hiện tại mới đi tự hỏi vấn đề này thì thật sự là quá muộn.
Vào thời xưa, đạo sĩ động chóp mũi một cái là có thể phân biệt ra nơi nào có yêu khí, kỳ thật đều là vô nghĩa. Những con yêu quái có đạo hạnh cao đã sớm học được cách che giấu yêu khí. Trừ khi chúng đi giết hại quá nhiều, lệ khí trên người mới có thể thật lâu không tiêu tan. Các đạo sĩ trong miệng nói “Có yêu khí, mau đi tróc nã!”, thì hơn phân nửa chính là chỉ lệ khí.
Nói cách khác, chỉ cần con yêu quái này không giết người không phóng hỏa, yên ổn làm lương dân giống như Mộc Tiêu thì người khác sẽ không biết nó kỳ thật là yêu.
Cục bông nhỏ này có thể cử động, hơn phân nửa là do con yêu quái khác bám vào trên con thú nhồi bông.
Mấu chốt là, Giang Cận anh có biết hay không?
Khả năng anh không biết là rất nhỏ, bởi vì con yêu quái kia bám vào trên người cục bông nhỏ đã nói lên yêu lực của nó vốn đã rất yếu. Nếu không thì sao nó ngay cả cơ thể của chính mình cũng không có. Mà một con chó nhồi bông thì không thể tự mình quấn băng dính một cách tinh tế như vậy, còn dán cả lông chó giả lên để ngụy trang.
Giang Cận có thể hay không, kỳ thật là... đồng loại của cô?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play