Mộc Tiêu: “…”
Cô khẽ ho khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “A… sao lại ngủ quên thế này.”
Người đàn ông im lặng, cô lại mở lời: “Anh cũng vậy phải không?”
“Tôi không có.”
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở đến trạm lại vang lên, hai người liền một trước một sau đi xuống tàu.
Giang Cận xoay người lên tầng, bước vài bậc cầu thang, liền dừng lại quay đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ không chút trầm bổng: “Định ở chỗ này qua đêm sao?”
Mộc Tiêu giật mình, rồi sau đó vội vàng rút điện thoại ra nhìn thời gian. Trong lòng cô lại càng lạnh hơn. Điểm dừng này không chỉ là trạm cuối, mà chuyến tàu này còn là chuyến tàu cuối cùng trong ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT