Mộc Tiêu vẫn mang ý cười như cũ: “Chào cô.”
Những người đi một mình tới cửa hàng cô, thì hoặc là tới để tìm sự thanh tịnh, hoặc là tính toán gây phiền toái cho ai đó. Thông thường thì chỉ những người ở vế sau mới có thể cố ý lại đây chào hỏi cô.
Đây có thể là đơn hàng thứ ba trong tháng này. Mộc Tiêu nghĩ, công việc kinh doanh cũng thật tốt đấy.
Người đẹp đi thẳng vào vấn đề, mở ra túi xách tinh xảo, đem một tấm ảnh chụp đặt lên trên bàn nấu ăn, chậm rãi đẩy qua: “Tôi tên là Vệ Xán.”
Tấm ảnh này chắc là chụp lén, có lẽ là sợ bị phát hiện. Người chụp đã giấu máy ảnh ở phía sau ai đó. Bức ảnh đã được chỉnh sửa, chỉ có một người đàn ông ở đằng xa là rõ ràng.
Anh ta ngồi ở trên ghế sô pha lật xem một tập văn kiện, mặc một bộ vest màu xanh đậm. Bộ đồ làm anh ta trở nên cao quý, lạnh lùng hơn.
Ngay khi ánh mắt Mộc Tiêu chạm vào bức ảnh, trong đầu cô liền chả hiểu sao mà hiện ra một câu nói lưu hành trên internet:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT