Cố Việt Trạch khẩn khoản nói: “Phụ hoàng, trong Hành cung có thích khách lẻn vào muốn ám sát con nhưng nhờ có Lâm tỷ tỷ ra tay tương trợ nên con mới có thể chạy thoát, chỉ là… tỷ ấy vẫn đang kẹt lại trong Hành cung. Phụ hoàng, người mau dẫn người đến cứu tỷ ấy đi mà, Lâm thừa tướng chỉ có một cô con gái, nếu Lâm tỷ tỷ xảy ra chuyện gì thì nhất định ngài ấy sẽ rất đau lòng.”
Vừa nghe đến đây, lão hoàng đế thoáng cau mày, ông ta nhanh chóng dẫn một tốp thị vệ chạy đến Hành cung cứu người. Vừa đi ông ta vừa nghĩ thầm: [Đáng ghét, ban đầu ta chỉ định sai người giết chết tên tạp chủng này nhưng không ngờ lại kéo theo cả Lâm Thời An, thật xui xẻo mà!]
Cố Việt Trạch nhếch môi, quả nhiên là do ông ta cố tình muốn đưa hắn vào chỗ chết. Hắn đã biết từ lâu nhưng trong lòng vẫn không khỏi chua xót, ngay khi hắn tuyệt vọng muốn buông bỏ thì cô ấy lại không màng tất cả mà đứng ra che chở hắn. Thì ra cảm giác được người khác dốc lòng bảo vệ là như vậy à…
Trên đường tới Hành cung, mọi người vô tình chạm mặt thái tử đang đi dạo, hắn ta cũng nổi hứng muốn xin đi cứu người và được hoàng thượng đồng ý.
Vừa đến cửa Hành cung, Cố Việt Trạch đã gấp gáp xông vào, hắn sợ nếu đến chậm một bước sẽ phải hối hận cả đời nhưng khi vào trong phòng thì cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn ngạc nhiên há hốc mồm: một mình Lâm Thời An đánh bại hết đám thích khách, không chỉ vậy cô còn đang ung dung tra hỏi từng tên một.
"Ai đã phái các ngươi tới đây?" Cô gằn giọng.
"E hèm, người cần được cứu chắc không phải Lâm đại tiểu thư mà là đám thích khách nhỉ." Lão hoàng đế cũng ngơ ngác trước cảnh tượng này nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch tiến tới hỏi han Lâm Thời An.
Ngay khi vừa thấy người tới, Lâm Thời An lập tức quỳ sụp xuống đất khác hẳn với dáng vẻ uy phong vừa rồi: “Hoàng thượng, trong cung đột nhiên có thích khách muốn ám sát Ngũ hoàng tử, người nhất định phải điều tra rõ chuyện này, trả lại công bằng cho Ngũ hoàng tử!”
Nội tâm Lâm Thời An: [Xí, lão hoàng đế lòng dạ hiểm độc này! Đừng tưởng ta không biết cái âm mưu đen tối của ông, nếu không phải ông sắp xếp từ trước thì sao đám thích khách này có thể thuận lợi xông vào Hành cung chứ! Tội Việt Trạch quá!]
Lão hoàng đế nhất thời lúng túng không biết phải nói sao thì thái tử vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt: “Con thấy Lâm tiểu thư nói đúng đó, chuyện này cần được làm sáng tỏ để tránh làm mọi người bàn ra tán vào.”
Nói xong còn nở một nụ cười ấm áp nháy mắt với Lâm Thời An.
Lâm Thời An ngước mắt nhìn hắn ta rồi bỗng ngây ngốc, gương mặt này sao lại giống người ấy đến vậy…
Lâm thừa tướng nghe tin con gái gặp chuyện cũng hốt hoảng chạy vào cung, còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng: “Con gái, cha tới cứu con đây!”
Hoàng thượng: …
Thái tử: …
Cố Việt Trạch: …
Lâm Thời An: ?
Cô cười khổ, cha à, đợi cha chạy tới cứu con thì chắc xác con đã lạnh ngắt luôn rồi.
Thấy Lâm Thời An không sao, ông mới nhớ tới lão hoàng đế vẫn đang mặt ủ mày chau bên cạnh: “Hoàng thượng, người đến lúc nào thế?”
Ông ta không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, cái lão già này càng ngày càng không coi ai ra gì, tuy ta cho phép ông ta không cần hành lễ nhưng ít nhiều gì cũng phải hỏi hoàng thượng có bị thương không rồi mới hỏi tới con gái chứ!
Cuối cùng, được sự gợi ý của thái tử nên hoàng thượng đã bắt giam hết đám thích khách lại, đồng thời cũng đồng ý để Cố Việt Trạch sống trong phủ thừa tướng một thời gian để "tránh nguy hiểm". Ban đầu Lâm Thời An rất không đồng tình nhưng rồi đột nhiên cô lại nghĩ nếu để nam chính đến phủ thừa tướng ở thì cô có thể tranh thủ bắt nạt nam chính khiến hắn ghét cô, như vậy con đường về nhà của cô sẽ gần hơn chút rồi.
Mọi chuyện giải quyết quá nhanh, quá lãng xẹt nên Lâm Thời An vội kiếm cớ chuồn ra ngoài.
Đi một đoạn đường cô bỗng bị thái tử chặn lại, hắn ta hắng giọng hỏi: “Lâm tiểu thư, ta có thể hỏi cô một câu được không?”
Cô cảnh giác nhìn thiếu niên cao lớn trước mặt: “Không biết thái tử muốn hỏi chuyện gì?”
Đột nhiên tìm đến hỏi chuyện nhất định là có ẩn tình, nhất định phải đề phòng mới được!
“Cos cộng cos bằng hai cos cos…”
“Cos trừ cos bằng trừ hai sin sin.”
“How are you?”
“Am fine, thank you!”
Bốn mắt nhìn nhau, thì ra cô không chỉ có mình cô xuyên sách!
Lời tác giả: top những cách nhận biết người xuyên sách nhanh nhất: hỏi công thức toán!