Đại khái là mỗi người đàn ông kể cả là đàn ông nhỏ tuổi thì cũng đều không cho phép tôn nghiêm đàn ông của mình bị khiêu chiến. Vừa nghe thấy cha nói mình không được thì cả hai lập tức hầm hầm hừ hừ, Nhị Bảo còn dõng dạc nói: “Rèn luyện thì rèn luyện, ai sợ ai chứ?”
Đại Bảo cũng gật gật đầu, chính cậu nhóc cũng cảm thấy mình phải chăm chỉ rèn luyện hơn một chút thì sau này mới có thể bảo vệ được mẹ mình.
Hành trình của cả gia đình có thể nói là kết thúc rất qua loa, chủ yếu là do hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo đều đã mệt mỏi nên không muốn đi chơi thêm nữa, nếu không phải vậy thì Cố Tri Ý còn muốn đi tới Thiên An Môn bên kia một chuyến nữa. Nhưng bởi vì hai đứa nhỏ đã cực kỳ mệt nên cô cũng chỉ có thể từ bỏ
Buổi tối, Cố Tri Ý cầm mấy cái chậu, đưa cho mỗi người một cái ghế gấp nhỏ để cả nhà ngồi ngâm chân, như vậy thì ngày hôm sau chân mới không bị nhức mỗi. Ngày hôm nay xem như là tương đối vui vẻ, vậy nên mọi người cũng đều ngủ rất sớm.
Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ, mới sáng sớm đã nghe thấy hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo kêu rên rõ to, ngay cả Tam Bảo thích diễn xuất cũng gia nhập vào chiến trường mà kêu “Ai da, ai da” liên tục. Ai không biết còn cho rằng Cố Tri Ý đánh con ở nhà nữa ấy chứ, kêu la thành như vậy luôn.
Vì bọn nhóc quá ầm ĩ nên ngay cả thím Tần nhà hàng xóm cũng tới tận cửa hỏi thăm: “Đứa nhỏ không nghe lời thì mắng vài câu đánh hai ba roi là được rồi, cũng không nhất thiết phải ra tay tàn nhẫn như vậy đâu!” Lúc nói lời này, bà còn dùng ánh mắt sâu xa mà liếc nhìn Lâm Quân Trạch một cái.
Lâm Quân Trạch: ......Trông anh giống loại người chuyên đi đánh đập trẻ con lắm à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT