Thấy Lâm Quân Trạch làm trò trước mặt mấy đứa con trai nói ra câu này, Cố Trị Ý trực tiếp oán trách nhìn anh một cái: “Con đang nhìn đấy, anh có biết ngại không hả?”
Ai ngờ đứa con trai xá xíu Nhị Bảo lập tức học theo lời nói vừa nãy của Lâm Quận Trạch ngay, còn cố ý đè ép giọng nói lại cho giống: “Vợ à, chẳng lẽ em không nhớ anh à?” Sau đó lại học theo biểu tình của Cố Trì Ý, “Anh có biết ngại không hả?”
Nói xong cậu bé còn trưng vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Đại Bảo, Đại Bảo lập tức lựa chọn giả mù tạm thời. Hình như lâu rồi đứa em trai này của cậu nhóc không bị đánh nên ngứa mộng rồi!
“Lâm Nhị Bảo!” Lâm Quân Trạch trực tiếp nắm cổ áo của Nhị Bảo, đánh bạch bạch hai cái vào mông cậu nhóc.
Nhị Bảo lập tức che mông lại xin tha: “Ba ơi ba, con sai rồi con sai rồi, ba đừng đét mông con nữa mà!” Nhận sai cực kỳ nhanh, dù sao đi nữa thì mẹ nhóc cũng từng nói thức thời là tuấn kiệt gì gì đó.
Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng đét mông thêm hai cái nữa rồi mới thả Nhị Bảo xuống dưới, mắng: “Thằng nhóc thúi!”
Nhị Bảo cảm thấy thể diện bảo bối của mình đều đã bị ném hết, cũng không thèm nói lời nào với bọn họ nữa mà chạy vào trong phòng. Cậu nhóc còn biết nơi nào là phòng ngủ chính, sau khi chạy vào thì chuẩn bị bò lên trên giường đất để chui vào chăn. Thế nhưng, cậu bé còn chưa kịp chui vào chăn thì đã bị Cố Tri Ý ngăn cản: “Cả một đường đi tới đây con không tắm rửa nên bẩn lắm, đừng đi làm bản chăn của mẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT