Giáo sư Dương nhận lấy phong thư, đôi tay run run rẩy rẩy mở phong bao bên ngoài ra, lúc nhìn thấy chữ viết bên trên thì hai mắt ông đã bắt đầu mông lung. Thế những ông vẫn chớp chớp mắt rồi cẩn thận đọc từng câu từng chữ trong bức thư.
Trong lúc đọc ông còn lén lau nước mắt mấy lần, chờ đến khi xem xong mới khàn giọng nói: “Lão Chu này thật là, nhiều năm như vậy mà vẫn là cái đức hạnh đó.”
Tuy lời nói đầy vẻ ghét bỏ nhưng Cố Tri Ý có thể nghe ra sự hoài niệm trong đó.
“Ông ấy có còn nói cái gì nữa không?” Giáo sư Dương cảm thấy còn có những lời khác nữa.
Cố Tri Ý gật gật đầu, “Chú Chu còn nói là bây giờ thân mình chú ấy đang càng ngày càng tốt rồi, chờ đến khi có thời gian rảnh thì chú ấy sẽ tới Kinh Đô ăn với thầy mấy bữa.”
Cố Tri Ý học theo giọng điệu nói chuyện của Chu Khang Đức lúc ấy chọc cho giáo sư Dương cười ha ha: “Được được được, thầy sẽ ở chỗ này chờ ông ấy.” Nói xong, ông cần thận gấp lá thư lại rồi đặt vào trong túi áo Tôn Trung Sơn của mình.
“Được rồi, vậy thầy đi về trước đây. Em nhớ phải chăm chỉ học tập đấy, thầy nghe nói cứ hai ba ngày em lại chạy ra bên ngoài một lần.” Trước khi đi, giáo sư Dương còn không quên dặn dò Cố Tri Ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play