Cố Tri Ý lấy một chút hạt dưa và mứt hoa quả ra nhưng cũng không dám lấy nhiều, cô chỉ sợ mấy đứa nhỏ ăn quá nhiều sẽ bị bội thực.
Hiện giờ Lâm Quân Trạch đã không còn ngạc nhiên với việc thi thoảng Cố Tri Ý lại lấy ra mấy thứ lặt vặt nữa, có đôi khi anh thiếu đồ còn theo thói quen hỏi Cố Tri Ý “Em có không?” nữa. Cũng thực sự rất khôi hài.
Tam Bảo chờ tới gần mười một giờ đã bắt đầu mơ màng sắp ngủ. Cố Tri Ý bế Tam Bảo lên ru ngủ, chẳng qua cô cũng hứa hẹn với bé là chờ đến mười hai giờ sẽ lại gọi bé dậy. Tam Bảo nghe vậy thì cũng an tâm nhắm mắt lại ngủ trong lòng ngực mẹ mình.
Chờ tới mười hai giờ, khi nhà đầu tiên trong thôn bắt đầu đốt pháo thì Tam Bảo bên này cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ôm chặt Cố Tri Ý với vẻ mặt còn buồn ngủ.
Chờ đến khi biết nhà mình cũng muốn đốt pháo thì Tam Bảo mới bắt đầu có tinh thần. Bé đi theo hai anh trai ra bên ngoài rồi đứng ở dưới mái hiên, nhìn chằm chằm ba mình đang treo pháo lên rồi cầm lấy que diêm đốt lửa.
Cố Tri Ý tiến lên giúp đỡ Tam Bảo bịt kín hai tai. Đây là lần đầu tiên Tam Bảo được nhìn thấy pháo nổ như vậy, tuy rằng hai tại đã bị bịt kín nhưng bé vẫn có thể nghe được tiếng nổ bùm bùm của pháo. Ánh lửa soi lên khuôn mặt đỏ bừng của mấy đứa nhỏ, nhưng một lúc sau pháo đã nổ xong hết. Tam Bảo cảm thấy việc này rất là mới mẻ.
Chờ đến khi xác định trên mặt đất không còn lửa nữa thì người một nhà cũng chuẩn bị đi ngủ. Mùng một Tết còn phải đi chúc tết nữa, chắc chắn sẽ phải dậy rất sớm. Chẳng qua trước khi đi ngủ thì mấy đứa nhỏ vẫn nhớ nói mấy lời hay như “Tân niên vui vẻ, cung hỉ phát tài”, đến khi Cố Tri Ý cho mỗi đứa một bao lì xì màu đỏ to thì chúng mới cảm thấy mỹ mãn mà lên giường ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT