Thời buổi này, có thể gói kín mít như vậy, vừa thấy đã biết không phải đồ vật gì đơn giản.
Tuy nói Cố Tri Ý cứu người ta một mạng, nhưng Chu Khang Đức cũng cho một danh ngạch cho anh cả cô. Vốn cũng không nợ bọn họ cái gì. Bây giờ lại nhiều lần lấy đồ vật của người ta. Cố Tri Ý nói thế nào cũng không chịu cầm.
Cuối cùng vẫn là Chu Khang Đức đi tới, nói: “Tiểu Cố à, cháu cứ cầm đi. Cũng coi như là ông già này kết một mối thiện ý với nhà các cháu, không cho phép từ chối nữa.”
Chu Khang Đức cũng đã nói như vậy, Cố Tri Ý cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy. Nhưng mà, lúc đi dường như cô nghĩ tới chuyện gì, lại lấy ra một cái chai.
Nói với Chu Thu Nguyệt: “Chị Thu Nguyệt, thuốc này em vẫn luôn muốn đưa cho chú Chu, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Cái này thời điểm khẩn cấp thì mọi người dùng, cũng không nhiều thuốc lắm. Một năm sau nếu không dùng hết thì bỏ đi. Hai người nhìn xem có cái đầu phun có thể phun thuốc ra, nếu xuất hiện tình trạng thở không nổi cứ xịt hai cái vào miệng là được.”
Cố Tri Ý đưa cho Chu Thu Nguyệt một cái cái chai màu trắng, cũng không đưa vòi phun ra cùng lúc, chủ yếu vẫn là không thể giải thích được nguồn gốc của thứ này.
Chỉ một cái chai mà thôi, mọi người sẽ khó có thể nghi ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT