Thật sự làm theo lời Cố Tri Ý nói vô cùng đúng lúc đúng chỗ. Cố Tri Ý chở hai đứa nhóc về đến nhà chuyện thứ nhất chúng làm đó là đi rửa tay.
Ngay sau đó đi về phòng tìm Tam Bảo. Tìm nửa ngày không thấy Tam Bảo đâu vẫn còn đang gọi: “Tam Bảo, anh trai về rồi, em mau ra đây.”
“Có khả năng Tam Bảo được bà nội ôm đi ra ngoài, các con đi tìm xem sao.” Cố Tri Ý đứng ở cửa nói.
Hai người lại chạy nhanh như chớp. Lúc trở về lần nữa thì hai người dẫn theo mẹ Lâm về
“Mẹ, mẹ vất vả rồi, để con ôm cho.” Cố Tri Ý xoa xoa nước trên tay rồi tiến lên ôm lấy Tam Bảo.
“Ôi trời, con đừng nói, Tam Bảo nó mới được mấy tháng chứ, đã nặng tới bà nội như mẹ ôm không được nữa.”
Tuy lời của mẹ Lâm là ghét bỏ nhưng không hiểu sao Cố Tri Ý nghe ra được chút tự hào trong câu nói đó. Mặc kệ là ông bà ở niên đại nào cũng đều thích con cháu mình lớn lên trắng trẻo mập mạp có phúc khí....

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play