Dù phía sau các quầy còn treo các loại khẩu hiệu như “Đừng ngại chọn nhiều, hỏi nhiều cũng không phiền”.

Bất quá Cố Tri Ý cũng không thèm so đo với những người này, đây còn không phải chính là nét đặc sắc của thời đại này sao!

Đi đến khu đồ dùng sinh hoạt, cô mua mấy chai dưỡng da tuyết hoa sương và dầu làm từ vỏ ngao, đều được cho vào những hộp nhỏ, một hộp tuyết hoa sương là 3 mao tiền, dầu vỏ ngao là 1 mao, không cần phiếu. Ở đây còn có một loại dưỡng da mà mình có thể tự mang theo vò, hũ đến mua, lúc đó giá tiền sẽ tính theo khối lượng.

Cố Tri Ý cũng lập tức cầm lên mấy hộp. Nếu nói hiện tại, phụ nữ thích cái gì nhất thì không thể nghi ngờ thì tuyết hoa sương và dầu vỏ sò này chính là sự lựa chọn đầu tiên. Cố Tri Ý đã có dự định sẵn, nói không chừng đến lúc nào đó cô lại dùng đến.

Sau đó lại mua mấy cân bánh ngọt, lại nhìn nhân viên hợp tác xã, quẹt xuống hai lần, thu tiền, lại có một sợi dây thừng trượt xuống bên cạnh, thối tiền, mở phiếu ra, lại quẹt xuống, trả lại.

Toàn bộ quá trình rất ngoài ý muốn lại vô cùng suôn sẻ. Chỉ là tiếng người huyên náo quá lớn, nên muốn giao lưu thì phải la to lên.

Cố Tri Ý bước ra khỏi hợp tác xã, cô lập tức cảm thấy lỗ tai mình đã dễ chịu hơn không ít, đúng là mấy giọng nói to lớn kia thật sự khiến người ta không chịu nổi.

Cũng không còn thứ gì cần mua nữa, Cố Tri Ý xách theo mấy thứ đã mua trước đó đi về.

Cô nhìn mặt trời, thời gian lúc này cũng còn sớm, Cố Tri Ý nghĩ vẫn còn thời gian nên chuẩn bị đi đến trạm thu mua ve chai, xem có thể nhặt nhạnh được thứ gì tốt không.

Trước kia, khi đọc những cuốn tiểu thuyết xuyên việt thấy nhân vật chính đều chạy đến những trạm thu mua ve chai, trong đó có rất nhiều thứ bị người ta làm hỏng, hoặc bị cho rằng đều là thứ không đáng tiền mà ném vào đó.

Nghe nói thời này có rất nhiều văn vật bị phá hủy, Cố Tri Ý lập tức muốn đến đó thử vận may, cô có thể mượn không gian để làm nơi cất giấu, thu được một số thứ có giá trị sẽ lập tức cho vào trong không gian.

Cố Tri Ý không hề có ý định muốn cứu vãn những văn vật kia, thế giới này lớn như thế, nói tóm lại chỉ dựa vào thực lực của một mình cô thì vẫn quá ít ỏi.

Trong phạm vi năng lực của mình, nếu có thể làm thì làm thôi, còn những việc khác phải xem ý trời thế nào. Trước mắt vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân và người xung quanh mình trước đã.

Cố Tri Ý nhìn đồ vật trong tay mình đã khá nhiều, vì vậy cô cố ý đi đến một cái hẻm nhỏ không người, mang tất cả những thứ đã mua đặt vào không gian. Sau đó, cả người cô thong thả, nhẹ nhàng đi đến trạm thu mua.

Ờ trạm thu mua có một cái cửa sắt, được mở ra một nửa, ngồi dưới một cái cây bên cạnh đó là một người đàn ông cỡ 40 50 tuổi.

Lúc này, ông ta đang cầm một chiếc quạt tay quạt tới quạt lui, bên cạnh còn có một ấm trà. Cố Tri Ý đẩy cửa bước vào, người đàn ông kia cũng không phản ứng gì nhiều, bảo Cố Tri Ý muốn cái gì thì tự mình xem, còn ông ta vẫn ngồi uống trà.

Cố Tri Ý quét một vòng, bên trong sân dựng một tấm tôn sắt, tất cả đồ vật đều được chồng chất lẫn lộn lên nhau.

Xem ra là sợ phơi gió, phơi nắng. Bên trong còn có giường đã gãy chân, bàn, và một số ghế làm bằng gỗ hoa lê.

Nhưng lúc này chúng đã bị phá hủy mất bảy tám phần. Cố Tri Ý cũng không nhìn mấy món đồ kích cỡ lớn thế này, dù sao cũng chiếm diện tích quá lớn, không thể cho vào trong không gian một cách trắng trợn như vậy.

Phía sau sân là mấy gian phòng bằng gạch đất, bên trong phòng có đặt một số thư tịch và đồ sứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play