Sau đó lại trở về quân đội, chỉ là cho đến lúc về hưu cũng không thăng đến vị trí cao bao nhiêu cả.

Theo cốt truyện, vốn dĩ khi điện báo đến, hình như là Lâm lão tam và mẹ Lâm đến chăm sóc thì phải.

Nhưng bây giờ cô đã đến đây rồi, bản thân cô có muốn đi chăm sóc người chồng hời này không?

Cố Tri Ý suy nghĩ một lát thì không nghĩ nữa, cô lấy tất cả tiền trợ cấp ra, tổng cộng là 35 khối, cô lấy vải ra bao lại, rồi mang cả ngân phiếu định mức cho vào không gian.

Dù bên ngoài có an toàn hơn cũng không đáng tin bằng không gian của mình.

Sau đó cô lại nghĩ đến mấy món đồ trong nhà mình còn thiếu, nên vẫn phải đến hợp tác xã một chuyến, đến mua mấy miếng vải may quần áo cho hai đứa nhỏ.

May mà trước đó nguyên chủ đã giữ lại không ít phiếu mua vải, dự định may cho chính cô ta một ít quần áo, nếu không lúc này dù Cố Tri Ý có tiền cũng không mua được vải. Thời này, muốn mua cái gì cũng đều cần đến ngân phiếu định mức, trừ phi đến chợ đen, nhưng giá cả ở đó lại cao hơn giá thị trường gấp bội.

Cố Tri Ý cho tất cả tiền giấy cầm theo lúc ra ngoài vào không gian. Tiếp theo cô vẫn dựa theo trí nhớ của nguyên chủ để đi đến hợp tác xả không xa bưu điện lắm, đi chưa được năm phút đồng hồ, cô đã nhìn thấy một tấm bảng treo trên cửa bên cạnh một gốc đa đã được khoảng một trăm năm, trên đó viết ‘Hợp tác xã huyện Phong’, trên tường còn viết một số khẩu hiệu như “Vì nhân dân phục vụ” “Phát triển kinh tế, đảm bảo cung ứng”.

Thật ra hợp tác xã cũng giống như một cửa hàng bán hàng hóa với giả rẻ hơn ở hiện đại, đó là những gian nhà trệt liền nhau.

Tuy địa điểm không lớn lắm nhưng người lại rất nhiều, nhìn thoáng qua đều chi chít người là người.

Nhìn thấy trong đó nhiều người như thế, mà phần lớn những người ở đó đều đi dạo, đi xem, cũng không phải tất cả đều mua hàng, thuận tiện họ còn tán gẫu với nhau, giết chút thời gian. Cố Tri Ý nghe chắn trước bụng mình, chen vào trong đám đông phía trước.

Trên từng quầy đều có ghi rõ khu gì, ví dụ như khu thực phẩm, cửa hàng bán lẻ…

Cố Tri Ý đi đến khu bán vải, nhìn các loại vải xanh xanh đỏ đỏ được trưng bày trên quầy mà không thể tiếp nhận được. Thật sự thì với ánh mắt của một chuyên gia thiết kế thời trang ở hiện đại như cô mà nói, cô thật sự rất chướng mắt những thứ này.

Hiện tại, ánh mắt Cố Tri Ý đúng là như thế, nhưng cô cũng chỉ có thể lục lọi trong đống vải xanh xanh đỏ đỏ đó, tìm ra những màu sắc tương đối ít nổi bật hơn, thích hợp may quần áo cho những đứa trẻ hơn. Sau đó lại tìm nhân viên bán hàng đo giúp cô 13 thước vải bông màu xanh đậm, lúc sau nhìn thấy loại vải làm bằng sợi tổng hợp rất thịnh hành vào thời này, cô lại đo thêm 6 thước 3 tấc.

Kích cỡ này cũng vừa vặn có thể may được một bộ quần áo cho người trưởng thành. Cố Tri Ý ngược lại không hề nghĩ sẽ mua cho mình, dù sao chính cô lúc này cũng đang mang thai, có may cũng không mặc được.

Mua xong  vải, cô lại đến khu đồ dùng hàng ngày xem. Ở thời này, nhân viên hợp tác xã đều được hưởng lương công, tự cho rằng bản thân mình cao hơn người khác một bậc, hơn nữa khi bán được nhiều hàng cũng không được ăn hoa hồng, vì  vậy có thể thấy được thái độ của nhân viên cộng tác xả vô cùng không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play