Đại Bảo tỏ vẻ hiểu rõ mà gật gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Ông ơi, ông làm nghề gì vậy ạ? Sao có thể thường xuyên đi tới tiệm cơm quốc doanh thế?”
“Ông ấy à? Ông chỉ nhà một xưởng trưởng nhỏ mà thôi, không có gì ghê gớm hết.” Tuy miệng nói không có gì ghê gớm sự sự đắc ý nơi khóe mắt lại không thể nào che giấu được.
“Ồ, xưởng trưởng là chức vị lớn lắm đúng không ông?” Đại Bảo trưng ra dáng vẻ trẻ nhỏ tò mò không hiểu việc đời.
Những đứa nhỏ khác trong thôn đứng một bên nhìn Đại Bảo và ông lão nrày ông một câu cháu một câu mà lãi nhãi không ngừng.
Bên này, Nhị Bảo vội vã chạy về nhà, nhìn thấy mẹ mình đang nói chuyện phiếm cùng với dì Xuân Lệ thì không nói hai lời mà tiến lên lôi kéo tay Cố Tri Ý. Cố Tri Ý bị kéo bất thình lình nên hơi lảo đảo một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì vội hỏi: “Nhị Bảo, sao thế con?"
“Mẹ ơi, có người xấu tới thôn mình, người đó muốn bắt cóc con và anh trai.” Nói xong, cậu lại kéo Cố Tri Ý chuẩn bị chạy ra bên ngoài.
Cố Tri Ý nghe thấy có người xấu muốn bắt trẻ con, nhớ tới bức thư lần trước của Lâm Quân Trạch nên cũng không nói cái gì mà vội kéo Nhị Bảo chạy ra ngoài. Trước khi đi, cô cũng không quên quay đầu lại nói với Lâm Xuân Lệ: “Chị Xuân Lệ ơi, chị giúp em trông Tam Bảo một chút nhé! Bây giờ em chạy đi gọi thêm vài người nữa qua đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play