Chu Khang Đức cười cười không trả lời câu nói của con gái mình.
Lại nghe Chu Thu Nguyệt nói: “Vậy ba, cha có nhớ được địa chỉ nhà của vị đồng chí kia không? Ngày mai con đến đó cảm ơn người ta một chút.”
“Còn có loại thuốc mà vị đồng chí kia mang theo bên người, phát huy hiệu quả nhanh như vậy, xem thử một chút xem mcó thể mua một lọ của người ta để ba cũng mang theo bên người hay không?”
Chu Khang Đức cũng không úp úp mở mở, xua xua tay: “Loại thuốc đó chúng ta vẫn là đừng nên hỏi, người kia nha, nghe thấy cha hỏi tên của con bé, liền như chuột thấy mèo, chạy đi luôn, phỏng chừng cũng là sợ ông lão ta đây hỏi ra chuyện thuốc men kia. Chỉ là, ánh mắt của cha con rất tốt, đã nhớ kỹ bộ dáng của vị đồng chí kia. Lần tới nhìn thấy con bé nhất định phải biết được nhà của nó."
Mặt Chu Khang Đức hùng hổ nhưng thật ra đã nhìn ra, vị đồng chí kia có khả năng cũng là không muốn chọc phải phiền toái, cho nên mới chưa nói cái gì đã vội vàng chạy đi mất. Nếu sớm biết như vậy, vậy ông sẽ làm bộ như không biết nói thì tốt rồi.
Con chuột? Cố Tri Ý: Ngài có biết cái gì là lễ phép không?
Cô chỉ là sợ hãi phiền toái mà thôi, sao lại biến thành con chuột luôn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play