Tống Phúc Truyền gật gật đầu: “Vương gia lấy đồ của chúng ta, đích xác nên đi giáo huấn bọn họ một chút!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu, một chút đồ này còn chưa tính là gì, nhưng Vương gia châm ngòi ly gián, làm Tống gia nàng thiếu chút nữa tan, nàng sẽ không bỏ qua.
Vương Ngọc Lan làm ầm ĩ một trận này, thấy người Tống gia đều không trách nàng, Tống Song Hỉ còn nấu nước nóng cho nàng ngâm chân, trong lòng nàng khó chịu, hơn phân nửa đêm mới ngủ.
Bởi vì sự tình Vương Ngọc Lan hôm qua, dược không có làm xong, Tống Đoàn Viên cũng không nóng nảy, lấy cớ đi hái thuốc, mang theo Tống Phúc Truyền đến Vương gia thôn.
Vương gia thôn ở phụ cận có tiếng là thôn nghèo, mà nhà Vương Ngọc Lan lại là nghèo nhất Vương gia thôn, chính là bởi vì Vương Đại Lang đọc sách nhiều năm như vậy, trong nhà đều đã đào rỗng, nhưng ngay cả đồng sinh cũng chưa thi đậu.
Hôm qua Vương Lý Thị từ Tống gia lấy thịt và mì về, sợ Tống Đoàn Viên tới đòi, vào buổi tối đã đem tất cả ra làm vằn thắn, người một nhà ăn no căng, cả đêm không dễ chịu. Buổi sáng hôm sau đang khó chịu, liền thấy Tống Đoàn Viên mang theo con trai út vào cửa.
Vương Lý Thị tuy rằng có chút chột dạ, nhưng ghi hận sự tình nguyên chủ bán cháu gái, thuận tay cầm lấy cái chày cán bánh đi lên trước.
“A, không phải thông gia sao, sáng sớm tới làm gì?” Vương Lý Thị ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn chày cán bột trong tay nàng một cái nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là tới thông tri ngươi một tiếng, ta lúc này tính toán đi lên thị trấn báo quan, cáo ngươi vào nhà ta cướp bóc!”
Vương Lý Thị sửng sốt, không nhịn được cười khẩy nói: “Thông gia, ngươi cũng đừng làm ta sợ, bột mì và thịt gì đó, ta cũng không thấy qua!”
Tống Đoàn Viên cười lạnh một tiếng: “Ta cũng chưa đề cập đến bột mì và thịt, ngươi không đánh đã khai! Mì và thịt có thể ăn vào trong bụng, nhưng áo bông tổng không thể nuốt đến trong bụng đi?”
Hôm nay trên người Vương Lý Thị mặc, đúng là áo bông mà Tống Song Hỉ vừa mới làm cho Vương Ngọc Lan, Tống Song Hỉ còn thêu một con bướm ở cuối áo, tuy có hơi khó coi, nhưng cũng coi như là dệt hoa trên gấm.
Vương Lý Thị nhìn nhìn áo bông trên người mình, hừ lạnh một tiếng: “Ta đi thăm con gái của ta, con gái ta đau lòng ta, đưa ta một chiếc áo khoác, không được sao?”
“Được là được, chỉ là áo bông này của ta có một cái vòng tay gia truyền của Tống gia, hiện giờ ngươi đã lấy chiếc vòng tay này đi, ta đã đi tìm lí chính, lí chính một lát nữa sẽ tới đây, ngươi cũng đừng quên, nhà ta có hai tú tài, con thứ hai của ta, lí chính nhìn thấy cũng phải xem trọng liếc mắt một cái, lí chính nhất định sẽ làm chủ cho nhà ta!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Lý Thị lập tức dậm chân lên: “Ngươi nói hươu nói vượn, nơi nào có vòng tay gia truyền? Ngươi ngậm máu phun người!”
“Ta ngậm máu phun người, ngươi không phải cũng vậy sao? Ngươi nói ta muốn bán Vương Ngọc Lan cho man di phương bắc, không phải sao?” Tống Đoàn Viên hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Vương Lý Thị trắng bạch, nàng hôm qua nghe Vương Ngọc Lan nói tốt cho Tống Đoàn Viên, trong lòng nàng không thoải mái, liền thuận miệng nói một câu, nhưng chỉ một câu, còn có thể trị tội nàng sao?
“Ta đúng là nói vậy, ngươi có thể làm gì ta hả?” Vương Lý Thị căm hận nói, “Ngươi không chê Ngọc Lan sinh con gái, còn cho nàng ăn mì sợi, ngươi khẳng định tồn ý xấu!”
Tống Đoàn Viên đều phải bị Vương Lý Thị chọc cho giận, trước kia nàng cảm thấy Vương Lý Thị này khi nói chuyện vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ dám lớn tiếng, lại không có nghĩ đến nàng ta là âm hiểm nhất, ngay cả con gái của chính mình cũng hại.
Hôm qua nếu không phải Tống Song Hỉ nhìn thấy kịp thời, Vương Ngọc Lan đã bị Vương Lý Thị hại chết!