"Đúng vậy!" Lâm Mang gật đầu cười cười, nói trầm giọng: "Thiên Hồng Bang mưu phản, Ngô đại nhân đem quân tới trấn áp, trong lúc hỗn loạn bị thuộc hạ của Thiên Hồng chém chết, yên tâm, bản quan sẽ thỉnh công cho Ngô đại nhân."

Ngô Thuật chấn động dữ dội!

Mắt hắn đăm đăm nhìn Lâm Mang, người lạnh buốt.

Lâm Mang thản nhiên ném xuống thi thể, nói lạnh lùng: "Ngô đại nhân, ý kiến này thế nào?"

Ngô Thuật tắc lưỡi.

Lâm Mang bất chợt cười cuồi, vỗ vai hắn, an ủi: "Ngô đại nhân, đừng sợ, bản quan chỉ nói đùa mà thôi."

Ngô Thuật nghẹn ngào: "Lâm đại nhân... đùa kiểu này không được vui lắm."

Lúc này, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt.

"Nhưng mà..."

Nụ cười trên mặt Lâm Mang dần biến mất, lạnh lùng nói: "Nếu còn lần sau như này nữa, ta nghĩ Lê Bang Chủ sẽ rất vui mừng khi gặp ngươi đó!"

"Ngươi nghĩ sao? Ngô đại nhân?"

Vai Ngô Thuật run rẩy nhẹ, nhìn khuôn mặt trẻ trung trước mặt, hắn chợt cảm thấy sợ hãi.

Ngô Thuật gật đầu khó nhọc.

Lâm Mang vỗ vai hắn, quay người đi đến một chiếc rương, lấy ra hai tấm ngân phiếu, nhét vào tay áo Ngô Thuật.

Ngô Thuật cúi đầu nhìn vào tấm ngân phiếu trong tay, nở nụ cười xấu xí hơn cả khóc.

Hắn biết mình không thể lùi bước nữa!

Lâm Mang mắt híp lại, cười nhìn Ngô Thuật, nói lạnh lùng: "Ngô đại nhân, nên nói thế nào khỏi cần bản quan phải dạy đúng không."

Ngô Thuật cắn răng, nhặt một thanh đao trên đất, rạch vào cánh tay mình, nói trầm giọng: "Thiên Hồng Bang phản loạn, sát hại mệnh quan triều đình, tội không thể tha!"

Lâm Mang một tay chống đao, bước đi xa dần.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong tuyết:

"Ngô đại nhân, làm phiền ngươi cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi này."

"Nhớ kỹ!"

"Sau này Giáo Trung Phường, bản quan quyết định là được!"

Các Cẩm Y Vệ khiêng rương rồi nhanh chóng rời khỏi dinh thự của Thiên Hồng Bang.

Cho đến khi mọi người đi hẳn, Ngô Thuật dường như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.

Khoảnh khắc vừa rồi, hắn thực sự sợ hãi.

Chọc giận Tiểu Hầu Gia thì nhiều lắm cũng bị cách chức, nhưng chọc Lâm Mang, hắn chắc chắn tên đó sẽ chém hắn một nhát.

...

Ngày hôm sau, Bắc Trấn Phủ Ti lại một lần nữa chấn động.

Bang phái số một Giáo Trung Phường, Thiên Hồng Bang, từ trên xuống dưới chết sạch cả.

Thủ phạm khiến tất cả xảy ra, chính là vị Bách Hộ mới nhậm chức của Cẩm Y Vệ Đệ Lục.

Các tội danh của Thiên Hồng Bang được liệt kê ra rất nhiều, riêng một cái cũng đủ tội chết.

Đặc biệt, nhiều tội danh bắt nguồn từ Bắc Thành Binh Mã Ti.

Thiên Hồng Bang không thể trong sạch, với tư cách chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ti nhiều năm, tìm ra bằng chứng tội lỗi của họ quá đơn giản với Ngô Thuật.

Trước đây không phải không thể động vào họ, mà là không dám động đến.

Trong sân, Lâm Mang thong thả thưởng thức trà, vẻ mặt rất thư thái.

Bên cạnh, Đường Kỳ cung kính nói: "Đại nhân, từ Thiên Hồng Bang thu được tổng cộng mười ba vạn lượng, đã làm theo chỉ thị của ngài, nộp sáu vạn lượng lên Trấn Phủ Ti."

Lâm Mang lật qua lật lại những tờ ngân phiếu trên bàn, lấy ra hai vạn lượng đưa cho Đường Kỳ.

"Đem xuống chia đi."

Dù lúc nào, lợi ích mới là mối quan hệ vững chắc nhất.

Muốn người khác bán mạng cho mình, chỉ hô hào khẩu hiệu là không đủ.

Đường Kỳ vui mừng: "Đa tạ đại nhân!"

Lương bổng của Cẩm Y Vệ không cao lắm, nhiều người không có thu nhập ở bên ngoài, học võ tốn kém, nên cuộc sống cũng chỉ tạm ổn.

Hai vạn lượng này chia xuống, mỗi người ít nhất cũng có hơn trăm lượng bạc.

Sau khi Đường Kỳ đi rồi, Lâm Mang cầm những tờ ngân phiếu ở trên bàn, lẩm bẩm: "Nạp tiền!"

【 Tên 】 : Lâm Mang

【 Chức vụ 】 : Bách Hộ Cẩm Y Vệ

【 Cảnh giới 】 : Chân khí (Hậu Kỳ)

【 Công pháp 】 : 《 Thuần Dương Chí Tôn Công 》 ( Tam trọng ) Thiết Bố Sam ( Viên mãn ) Thuần Dương Vô Cực Công ( Cửu Trọng ), Kim Chung Tráo ( Viên mãn )

【 Võ kỹ 】 : Ma Đao ( Nhập môn ) Võ Đang Thê Vân Tung ( Nhập môn ) Phượng Vĩ Tiễn ( Viên mãn )......

【 Điểm năng lượng 】 : 84600

"Nâng cấp!"

【 Điểm năng lượng - 50000 】

Trong nháy mắt, chân khí trong người Lâm Mang cuồn cuộn, khắp cơ thể vang lên một tiếng đinh, hiện ra cương khí Kim Chung Tráo sáng chói uy nghi.

Trong chốc lát, Thuần Dương Chân Khí lưu thông khắp tứ chi, hội tụ vào đan điền.

Lâm Mang giơ tay ra, lòng bàn tay có vẻ như có ngọn lửa hư ảo đang cháy.

Chân khí cảnh viên mãn!

...

Sùng Giáo Phường.

Nhà họ Chu (Chu Gia).

Những ngày gần đây, cả Chu Gia đều mặc đồ tang, chìm đắm trong nỗi đau thương.

Chu Vân Sinh, người mà cả Chu Gia đặt hy vọng làm trụ cột tương lai gia tộc, đã chết!

Chỉ vì tuyết lớn liên tục nên ngày khởi tang mới bị hoãn lại.

Bên ngoài dinh thự Chu Gia không ngừng có người ra vào, khách khứa tấp nập.

Chu Gia trong kinh thành không phải gia tộc lớn, nhưng tổ tiên họ từng theo Thái Tổ dẹp loạn trong thiên hạ.

Từng huy hoàng rồi suy tàn, lên xuống nhiều đời, trải qua nhiều thăng trầm.

Mặc dù không sánh được các gia tộc truyền thừa hàng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm, nhưng cũng có chút gốc gác.

Nhưng với cái chết của Chu Vân Sinh, Chu Gia cũng sẽ suy tàn.

Bởi vì thế hệ này của Chu Gia đã đứt đoạn, chỉ có Chu Vân Sinh là có thể gánh vác, còn lại đa phần con cháu trong nhà điều phóng đãng vô dụng.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Chu Gia, một người từ trong xe bước ra.

Ngay lập tức có gia nhân (đầy tớ tiếp khác) ra đón, hô to: "Cẩm Y Vệ, Triệu Thiên Hộ đến!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play