Chân khí mãnh liệt, lưỡi Cửu Hoàn Đại Đao nứt ra vô số vết nứt nhỏ.

Lê Thiên Hồng kinh hoàng tái mặt.

Bàn tay cầm đao của hắn run rẩy dữ dội, lòng bàn tay nứt toác ra, máu me đầm đìa.

Thanh đao nặng một trăm hai mươi hai cân của hắn, chuyên dùng lối đánh nặng tay, đấu với địch chỉ cần dùng sức mạnh là áp đảo được.

Nhưng không ngờ, chỉ va chạm một lần, hắn đã thua ngay.

Lê Thiên Hồng kinh hãi, biết mình không phải đối thủ, giả vờ đánh một chiêu rồi lao ra ngoài sân.

"Nhanh!"

"Giết hắn!"

"Thưởng năm vạn lượng bạc cho ai giết được hắn!"

Lê Thiên Hồng gầm lên, xung quanh càng lúc càng nhiều người cầm đao ào tới.

Một ánh đao trắng lợt chợt lướt qua.

Bóng dáng Lâm Mang như quỷ mị xoay quanh giữa đám người.

Trong chớp mắt, đầu người bay tứ tung.

Nhìn Lê Thiên Hồng chạy trốn, Lâm Mang nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, đao khí xung quanh dường như sôi sùng sục.

Một luồng sát khí vô cùng hung tàn, quái dị tỏa ra.

Trong nháy mắt đó, trái tim tất cả mọi người như bị siết chặt, thở gấp.

Cả người chìm trong bóng tối của cái chết.

Duy tâm, duy ta, duy đao!

Lúc này, Lâm Mang lại rơi vào cảnh giới lúc lần đầu tiên khi thức tỉnh Ma Đao.

Nâng đao lên, chém nhẹ xuống.

Trên lưỡi đao, Thuần Dương Đao Khí tinh khiết tụ lại, chớp nhoáng hóa thành một đoạn đao khí dài mấy trượng chém ra.

Nhanh! Đây là một nhát chém cực nhanh!

Đao khí rực rỡ như xé rách bóng đêm.

Dưới nhát chém này, ngay cả bầu trời đầy sao cũng trở nên tối tăm.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Thiên Hồng kinh hãi nhận ra cơ thể mình không hề nảy sinh ra ý định chống cự.

“Phốc phốc!”

Thân hình Lê Thiên Hồng còn trên không trung đã bị chặt làm đôi.

Máu bắn tung tóe!

【 Điểm năng lượng +5000 】

Lâm Mang quay người đi vào trong phòng lớn.

Những kẻ còn ở trong phòng thấy vậy, lập tức quỳ xuống van xin: "Đại nhân tha mạng!"

"Là chúng ta vô tri, tất cả đều do tên Lê Thiên Hồng kia ép buộc!"

Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, lạnh lùng nói: "Vậy bản quan sẽ đưa các ngươi xuống dưới đó mà gặp hắn!"

Lời vừa dứt, đao khí kinh khủng chém xuống.

Lâm Mang phủi máu trên đao, lại xông vào trong sân.

Vụ thảm sát tiếp diễn cả nửa giờ.

Không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc.

Nhiều chiếc rương được đội quân Cẩm Y Vệ khiêng ra.

Đường Kỳ tiến lên cung kính nói: "Đại nhân, tất cả tài sản của Thiên Hồng Bang đều nằm ở đây."

Lâm Mang gật đầu nhẹ, nói: "Sai người đem thi thể của Lê Thiên Hồng tặng cho Tiểu Hầu Gia, coi như là quà Tết của bản quan dành tặng hắn."

Một Cẩm Y Vệ bước tới, cúi đầu tâu: "Đại nhân, chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ti đến."

Lâm Mang cười nhẹ, nói lạnh lùng: "Tới quét dọn rồi."

Ngô Thuật đi theo một vị Cẩm Y Vệ bước vào sân.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng hắn kinh hoàng, không khỏi hít một hơi lạnh.

Những thi thể dày đặc kia tạo cho hắn cú sốc thị giác lớn.

Ngũ Thành Binh Mã Ti tuy duy trì trật tự trong thành nhưng cũng hiếm thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này.

Ánh mắt vô tình lướt qua những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, hắn rùng mình.

Thiên Hồng Bang lần này bị diệt môn rồi!

Là Chỉ huy Bắc Thành Binh Mã, hắn quá rõ người đằng sau Lê Thiên Hồng là ai.

Tên đó thường ngày gặp hắn cũng rất kiêu ngạo.

"Ngô đại nhân!"

Lúc này, một giọng lạnh lùng đột ngột kéo hắn về thực tại.

Ngô Thuật vô thức ngước lên.

Chỉ thấy ở cửa phòng lớn, một thiếu niên mặc Phi Ngư Phục dựa vào gốc cây, đôi mắt sâu thẳm đầy sát khí.

Áo choàng phấp phới!

Ngô Thuật vô thức lùi lại một bước.

Lâm Mang ngồi trên ghế thái sư, hai tay nắm chuôi đao, ánh mắt đùa cợt nhìn Ngô Thuật.

Ngô Thuật giật mình, vội nói: "Chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ti, Ngô Thuật bái kiến Lâm Bách Hộ."

Danh hiệu Chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ti nghe oai vệ nhưng hắn chỉ là một vị quan lục phẩm.

Khi nhìn thấy Lâm Mang, những lời hắn chuẩn bị nói bay mất khỏi đầu.

Lâm Mang nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói chậm rãi: "Ngô đại nhân, ngươi thật sự đã gây rắc rối lớn cho bản quan rồi."

Những lời đầy ẩn ý khiến Ngô Thuật giật mình, trán túa mồ hôi lạnh.

"Lâm đại nhân, hạ quan..."

Ngô Thuật muốn nói gì đó nhưng không biết phải trả lời thế nào.

Lâm Mang mỉm cười, đứng dậy bước xuống bậc thang, nói nhẹ: "Ngô đại nhân, ta nghĩ ngươi cũng là một người thông minh mà."

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện Giáo Trung Phường, ngươi không thể kiểm soát, hay không muốn kiểm soát?"

Ngô Thuật thở dài, lòng rất bực bội.

Dĩ nhiên không phải không thể kiểm soát, mà là không muốn kiểm soát.

Phủ Vũ Thanh Hầu đã ra lệnh, hắn chỉ là một chỉ huy nhỏ của Bắc Thành Binh Mã Ti, chỉ có thể tuân lệnh mà thôi.

Ngô Thuật mặt đầy u sầu: "Lâm đại nhân, ở trong quan trường, có lúc cũng là bất đắc dĩ."

Lâm Mang cười lạnh, châm chọc: "Ngô đại nhân, cần gì phải giả vờ đau khổ, ta nghĩ Bắc Thành Binh Mã Ti của ngươi đang ở gần đây phải không?"

"Sao? Ngô đại nhân có ý định bắt ta, hay ngăn cản ta?"

Ngô Thuật đồng tử co lại.

Lâm Mang cúi xuống, kéo một thi thể lên, nhét vào tay thi thể một thanh đao.

Tiếp theo, lưỡi đao lạnh lẽo vấy máu đặt trên cổ Ngô Thuật.

Máu chảy dọc theo cổ xuống dưới...

Ngô Thuật sững lại, ngạc nhiên hỏi: "Lâm đại nhân, đây là..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play