Lâm Mang bước từng bước một tới, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói băng lãnh:
"Không biết vương pháp này của ngươi có quản được ta hay không?"
Hán tử mặt sẹo cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói:
"Lòi đâu ra một tiểu tử đần độn dám quản chuyện của chúng ta thế này?”
“Nói cho ngươi biết, lão tử chính là vương pháp!"
Có điều, khi nhìn rõ được đạo thân ảnh đi ra từ đám người kia, hắn không khỏi run sợ trong lòng.
"Cẩm...Cẩm Y vệ!"
Tráng hán mặt sẹo sợ hãi hít sâu một hơi.
"Chạy mau!"
Ném thanh đao trong tay xuống, lập tức quay người định chạy trốn.
Thế nhưng trong chớp mắt, một tiếng "Keng" vang lên.
Mọi người chỉ thấy một đạo hàn quang sáng loáng loé lên.
Máu tươi tuôn ra!
Một cánh tay văng lên không trung.
Lâm Mang xuất hiện trước mặt hán tử mặt sẹo, lạnh lùng nói:
"Bản quan cho phép ngươi đi rồi ư?"
Phía sau, đám người đi theo hán tử mặt sẹo đến đây lộ ra bộ mặt kinh hồn táng đảm.
Hiện nay, trong cả toà thành này, hai đạo hắc-bạch có ai là chưa nghe qua danh hào Lâm Tiểu Kỳ Cẩm Y vệ?
Không biết có bao nhiêu người đã bị bắt vào đại lao Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, khiến lòng người bàng hoàng một thời gian.
Máu me đầm đìa.
Đại hán mặt sẹo ngã xuống đất, dùng tay còn lại che đi vết thương nơi cánh tay vừa bị chém đứt, gào lên đau đớn.
Cơn đau nhức kịch liệt làm đầu hắn đổ đầy mồ hôi.
"Nói, kẻ nào phái các ngươi đến?"
Đại hán mặt sẹo kia cũng là một tên lì lợm, mạnh miệng nói:
"Lâm đại nhân, bọn ta cùng lắm chỉ là gây hấn gây chuyện, Cẩm Y vệ các ngươi cũng không thể tự tiện chém giết bách tính bình thường a."
Lâm Mang cúi người nhìn hắn, khoé miệng nở một nụ cười mỉa mai như có như không.
Muốn nói luật pháp với ta à?
Hán tử mặt sẹo né tránh ánh mắt, giãy giụa đứng lên nói:
"Lâm đại nhân, lũ tiểu nhân vô ý mạo phạm, chuyện hôm nay chúng ta nhận sai."
"Ha!" Lâm Mang cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
"Tập sát Cẩm Y vệ trên đường, phạm tội chết!”
“Toàn bộ bắt vào đại lao."
"Ngươi..." Hán tử mặt sẹo biến sắc, quát:
"Lâm đại nhân, ngươi đây là đang vu hãm!"
Lâm Mang tiến tới, nhặt thanh đao trên mặt đất đất lên, sau đó nhét vào trong cánh tay lành lặn của tráng hán, thản nhiên nói:
"Hiện tại lại càng giống."
Khuôn mặt hán tử mặt sẹo bỗng lộ vẻ hung ác, phẫn nộ nói:
"Lâm Mang, ngươi khinh người quá đáng!"
Nắm chặt lấy đao, bổ về hướng Lâm Mang.
Hắn biết rõ, một khi bị bắt vào đại lao, chờ đợi hắn sẽ là các loại cực hình.
Những cực hình khiến cho con người có cảm giác sống không bằng chết kia, hắn tuyệt đối không muốn trải nghiệm.
Chi bằng liều một lần, giết chết gia hoả trước mặt này rồi sau này lưu lạc chân trời vẫn hơn.
Dưới chân Lâm Mang khẽ nhấc, thân ảnh loé lên như ma quỷ, cổ tay xoay một cái, Tú Xuân đao xẹt qua một đường trên cổ hán tử mặt sẹo.
"Phốc phốc!"
Máu tươi văng tung toé, một cái đầu người dữ tợn văng lên trời.
【 Điểm năng lượng +300 】
Tuỳ tiện vẩy vẩy vết máu trên thanh đao, Lâm Mang quét ánh mắt băng lãnh về phía đám người còn lại, hờ hững nói:
"Các ngươi cũng muốn phản kháng sao?"
"Keng"
Một người liền vội ném đi cương đao trong tay, quỳ rạp xuống đất.
"Đại nhân tha mạng!"
Đám người cầm đao xung quanh thấy vậy cũng nhao nhao ném đao đầu hàng.
Tuỳ ý lau Tú Xuân Đao lên người tên đại hán mặt sẹo, Lâm Mang lạnh giọng nói:
"Dẫn toàn bộ về, thẩm vấn chặt chẽ."
"Vâng!" Bên trong đám người, những Cẩm Y vệ trầm giọng đáp.
Ngay sau đó túm lấy đám người kia rời đi.
Tuy nhiên biểu cảm của đám người Ngoã Thạch Hạng chẳng hề vui mừng, ngược lại là vẻ u sầu đầy mặt.
Vẻ sợ hãi cùng lo lắng không thể xoá nhoà trên khuôn mặt họ.
Lâm Mang nhíu nhíu mày.
Hứa Tiên Đăng từ một bên đi tới, ngữ khí tràn đầy sự bất lực:
"Đại nhân, chuyện hôm nay đã giải quyết, nhưng khi các ngươi rời đi, bọn hắn sẽ lại tiếp tục tìm tới."
"Người hẻm Ngoã Thạch bọn ta cũng đã từng đi báo quan, nhưng cuối cùng vẫn là nhà tan cửa nát.”
Lâm Mang liếc nhìn đám người, khẽ thở dài trong lòng.
Quan lại sợ dân như hổ!
Sau lời thỉnh nguyện hôm nay, có lẽ đám người sẽ càng thêm nguyện ý tin tưởng Hứa Tiên Đăng.
Những người này, trước giờ đều sống trong cảnh không cam lòng.
Lâm Mang nhìn bầu trời gió lạnh thấu xương, trầm giọng nói:
"Yên tâm, bản quan sẽ trả một cái công đạo cho các ngươi."
. . .
Chu gia.
Cửa phòng yến hội được đẩy ra, một bóng người khoác chiếc áo lớn bước vào.
Chu Thế Tiến vỗ tay nhè nhẹ, rất nhanh có một người đi đến, đặt xuống một cái hộp gỗ.
Chu Thế Tiến mở hộp gỗ ra, nói thẳng:
"Đào Tổng Kỳ, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng với người, trong đây là một vạn lượng ngân phiếu, ta chỉ muốn nhờ ngươi làm một chuyện.
Sau khi xong chuyện, nhất định sẽ dâng thêm trọng tạ!”
Đào Ninh chưa đưa tay nhận ngay, mà hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Thế Tiến híp híp mắt, hàn quang chợt hiện lên trong mắt, trầm giọng nói: “Dẫn dụ tên Lâm Mang kia rời khỏi thành!”
Đào Ninh trầm ngâm trong giây lát, thâm tâm có thể đoán được vài phần ý đồ của Chu Thế Tiến, thấp giọng hỏi:
"Các ngươi có nắm chắc không?"
Chu Thế Tiến chậm rãi gật đầu, tự tin nói:
"Nhất định để hắn có đi mà không có về."
Đào Ninh bưng chén rượu trên bàn lên nhấp qua một ngụm, nhẹ giọng:
"Việc này sợ rằng có chút khó khăn a.”
“Phải thêm tiền!"
Chu Thế Tiến kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, nâng chén nói:
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Đào Ninh cũng đang mỉm cười, chỉ là trong nụ cười có chút ý vị sâu xa.
Toàn bộ Nguyên Giang thành phải trở về đúng quỹ đạo vốn có.
Lâm Mang, chén rượu này coi như ta mời ngươi trước.
. . .
Lâm Mang vừa về đến Bách Hộ Sở, Đào Ninh đã sai người qua nói muốn mời hắn sang gặp một chuyến.
Đi tới gian phòng Đào Ninh làm việc.
Đào Ninh ném một phần mật báo lên trên bàn, nói:
"Đây là nhiệm vụ Bách Hộ đại nhân vừa giao, hai ngày nữa có một Tổng Kỳ từ Kinh Đô đến đây, ngươi đi Lý Gia trấn ngoài thành nghênh đón trước."
"Kinh đô..."
Thần sắc Lâm Mang cứng lại.
Tuy hắn nóng lòng muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về mình, nhưng hắn biết rõ nước trong kinh thành rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Đấy là nơi ngư long hỗn tạp, các phương thế lực hỗn tạp bên trong, bang phái, tông môn, đại lão triều đình cùng rất nhiều thế lực khác tranh đấu với nhau.
Không có thực lực mà đi kinh đô, hắn liền là một con châu chấu bị nghiền chết tuỳ ý.
Chỉ là người ở kinh thành tới đây làm gì?
Lâm Mang cau mày nói:
"Dạo gần đây ta có chút việc..."
Đào Ninh ngồi nghênh ngang trên ghế, chế nhạo nhìn Lâm Mang, bình đạm nói:
"Việc của ngươi cứ tạm thời dừng lại.”
“Đây là nhiệm vụ mà Bách Hộ đại nhân đích thân bàn giao, ngươi muốn kháng lệnh à?"
Ánh mắt Lâm Mang dán chặt lên người Đào Ninh, đứng dậy cầm lấy mật báo, tuỳ ý chắp tay nói:
"Hạ quan cáo lui."
Nhìn bóng lưng Lâm Mang rời đi, Đào Ninh âm thầm cười lạnh:
"Để ngươi đắc ý thêm chút thời gian."
. . .
Lâm Mang trở về tiểu viện của mình, nội tâm không ngừng suy nghĩ sự tình lần này.
Theo lý mà nói, chỉ là tiếp đón một vị Tổng Kỳ thôi, tuỳ tiện phái một vị Tiểu Kỳ đi là được, cớ sao Đào Ninh lại khăng khăng muốn mình đi chứ?
Chuyện tiếp đón nịnh bợ này, hẳn là có rất nhiều người tranh nhau a?
Nhưng hắn tra đi tra lại, đây quả thực là nhiệm vụ Trần Thiên Khôi đích thân bàn giao, bản thân căn bản không thể cự tuyệt.
Lâm Mang gõ nhẹ ngón tay lên bàn án, trong lòng thầm suy nghĩ nguyên nhân.
"Chẳng lẽ hắn muốn dẫn dụ ta rời đi, sau đó nhúng tay vào chuyện trong thành?"
"Hay là, vị Tổng Kỳ đến từ kinh đô này có điểm gì đặc biệt, cố ý phái mình đi trước để mình đắc tội với hắn."
"Cũng có thể...Đây là một tràng sát cục nhắm vào ta?"
Lâm Mang suy tư một chút, rồi gọi Vương Đại Thắng đến, dặn dò:
"Phái vài người đi thông tri cho Vương Khôn rằng, cử người của hắn đi bảo vệ bách tính của hẻm Ngoã Thạch. Những người đó đều là nhân chứng, không thể để xảy ra sai sót."
Ban đầu hắn tính xin thủ lệnh của Trần Thiên Khôi, sau đó đi Chu gia bắt người, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một việc ngăn cản.
. . .
Hoàng hôn.
Một đội Cẩm Y Vệ cấp tốc chạy trên đường, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng dị thường, thi thoảng có người dân đi ngang qua vội vàng tránh né.
Bên cửa sổ tửu lâu gần cổng thành, Chu Thế Tiến lạnh lùng nhìn đám Cẩm Y Vệ biến mất ở cổng thành.
Tại mảnh đất này, Chu gia mới chính là trời!
Chuôi đao này của ngươi, còn chưa đủ sắc!
Một bên khác, Đào Ninh cười ha hả cầm lấy chén rượu đổ xuống mặt đất.
Chu Thế Tiến cũng cầm một chén rượu lên, đổ xuống đất y chang.
Hai người nhìn nhau, cười “Haha” những tràng dài.
. . .
Lâm Mang dẫn người chạy liên tục một canh giờ, đi đến một khu rừng trúc.
"Xuy"
Lâm Mang kéo mạnh dây cương, nhìn chằm chằm vào rừng rậm phía trước, cau mày trầm ngâm.
Phía trước là một rừng trúc tím rậm rạp vô cùng, rừng sâu trúc cao.
Đây là con đường phải qua để đến Lý Gia trấn, nhưng không hiểu tại sao hắn lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Nhìn vào bên trong rừng trúc, yên ắng tĩnh lặng.
Sắc mặt Lâm Mang thay đổi.
Đúng lúc này, tiếng lẫy nỏ mạnh mẽ phát ra, mũi nỏ sắc bén dày đặc như mưa rào bắn ra từ trong rừng trúc.
"Hưu—"
Mũi tên xé rách không khí tạo nên âm thanh sắc bén chói tai, khiến màng nhĩ người ta đau nhức, bao trùm bốn phương tám hướng bay tới.
"Mau tránh ra!"
Lâm Mang quát lớn một tiếng.
Trong khoảnh khắc này, có một mũi tên bay ra từ khu rừng trúc rít lên như tiếng rồng gầm thét.
Đây là một mũi tên đặc biệt, tốc độ của nó hơn xa những mũi tên khác.
Mũi tên này như mọc thêm con mắt, bay thẳng về phía Lâm Mang.
Tú Xuân Đao bỗng ra khỏi vỏ
"Keng!"
Một đao này va chạm trực diện với mũi tên, lưỡi đao chém qua mũi tên thép ròng, xẻ xuống tận đuôi tên.
Mũi tên tách thành hai mảnh!
Nhưng chẳng mấy chốc, những mũi tên lít nha lít nhít nối tiếp nhau bay đến.
Lâm Mang vung đao chém liên tục, từng mũi tên bị hắn chẻ đôi.
Mấy Cẩm Y vệ phía sau cũng rút đao chém tan những mũi tên bay đến ấy.
Nhưng mà trong rừng bắn ra quá nhiều mũi tên!
Hơn nữa những kình nỏ này không phải là cung nỏ bình thường, nó là kình nỏ tinh cương trong quân đội, được chế tác chuyên để vây quét nhân sĩ võ lâm.
Tốc độ nỏ bắn ra nhanh hơn, cường độ lớn hơn, lại còn có công hiệu xuyên giáp.