Bỗng lúc này, một người vội vã tiến vào từ ngoài ngục giam.
Đào Ninh mặt đầy giận dữ, quát lớn: "Lâm Mang, dừng tay! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"
Chu Văn Hải trông thấy Đào Ninh, một tia hi vọng hiện lên trong mắt.
Lâm Mang hơi nghiêng đầu, tùy ý chắp tay một cái: "Gặp qua Đào Tổng Kỳ."
“Đương nhiên là ta biết, ta nghi ngờ kẻ này có liên quan đến vụ án của Chu Mạt cùng Đổng Văn Sơn, có vấn đề gì ư?”
Đào Ninh trợn tròn hai mắt.
Chuyện này không nhắc tới còn tốt, nhưng một khi nhắc tới thì lửa giận trong lòng hắn gần như không cách nào áp chế.
Đổng Văn Sơn chính là tâm phúc của hắn, kết quả bị nhốt vào đại lao chưa hết một ngày, đã chết ở trong rồi.
Sợ tội tự sát cái quái gì, rõ ràng là Lâm Mang giết!
“Lâm Mang!”
Giọng của Đào Ninh lạnh thêm mấy phần, lạnh lùng nói: "Thả người!"
"Ồ!"
Lâm Mang đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin thứ lỗi, không thể làm theo, Bách Hộ đại nhân lệnh ta phụ trách vụ án Đổng Văn Sơn, Đào Tổng Kỳ muốn ta thả người cũng được, đi xin một đạo chỉ thị từ Bách Hộ đại nhân là xong."
Sắc mặt Đào Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lâm Mang, ngươi nhất quyết muốn đối nghịch với ta sao?"
"Không dám!" Lâm Mang bình đạm nói: "Hạ quan chưa từng nghĩ đến việc này."
Đào Ninh lạnh lùng liếc Lâm Mang một cái, sau đó xoay người rời đi.
Khoảnh khắc xoay người ấy, trên mặt hắn hiện lên sát ý băng lãnh.
Lâm Mang ngồi xuống lại, bình tĩnh nói: "Nói tiếp đi."
Chu Văn Hải lặng lẽ nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Tiếp đấy trên mặt lộ vẻ chán nản, khai hết đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện ra.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Chu Văn Hải ký tên thừa nhận xong xuôi.
Lâm Mang cầm lấy tờ giấy ghi tội trạng, cười lạnh nói: "Không ngờ một quan trị nông nho nhỏ như ngươi lại tham ô nhiều như vậy."
Từ đó có thể thể thấy Chu gia chiếm cứ nơi đây bấy nhiêu năm, không biết đã bóc lột bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân nữa.
Ngay lúc này, Vương Đại Thắng nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Chu gia vừa phái người tới đưa ba ngàn lượng, nói là nhặt được, xin đại nhân thay mặt xử lý."
" Ngoài ra, người của bọn hắn còn nói trước kia đã đắc tội nhiều, kính mong đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ."
“Há?" Lâm Mang cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chu gia có lòng tốt như vậy từ bao giờ?
Có điều ngân phiếu dâng tận cửa, không nhận thì phí.
Hắn cần không ít điểm năng lượng để đột phá Chân Khí cảnh, có thể tích cóp từng chút một, vả lại Tiên Thiên cảnh tích lũy càng hùng hậu thì mai sau mới đi càng xa.
Vương Đại Thắng chần chờ nói: "Đại nhân, còn tiếp tục không?"
"Tại sao không?" Lâm Mang bình đạm nói: "Trừng trị những tham quan ô lại này chẳng phải là chức trách của chúng ta sao?"
Chu gia hoàn toàn khác với Dã Lang bang.
Dã Lang bang chỉ là một bang phái côn đồ lưu mạnh tụ họp, còn Chu gia lại là thế gia vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm, căn cơ thâm hậu, thực sự sẽ chịu thua lúc này ư?
Hắn đã đắc tội Chu gia đến mức này, và mâu thuẫn này cũng không thể hóa giải bằng đôi ba lời.
Kịch hay…chỉ mới bắt đầu!
. . .
Đào Ninh rời khỏi đại lao, hắn gặp một tên Cẩm Y Vệ trước mặt.
"Đào Tổng Kỳ, Bách Hộ đại nhân mời ngài đi qua một chuyến."
“Biết rồi." Đào Ninh sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu.
Khi chuẩn bị vào phòng, Đào Ninh bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt âm trầm, thay vào đó là mặt đầy tươi cười.
Bước vào phòng khách, xoay người nhìn về phía thân ảnh cạnh bàn làm việc, cung kính nói: "Đại nhân, ngài gọi ta à?"
Trần Thiên Khôi cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ngày mai có một vị Tổng Kỳ từ Kinh Thành tới nhậm chức, ngươi phái ít người đi đón."
Đào Ninh không khỏi sửng sốt.
Tổng Kỳ từ Kinh Thành đến đây nhậm chức?
Không biết có bao nhiêu người ước ao có thể tiến vào Cẩm Y Vệ Kinh Thành, thế mà lại có người muốn đi ra ngoài ư?
“Sao? Có vấn đề gì à?” Trần Thiên Khôi hỏi.
"Không có." Đào Ninh chắp tay nói: "Hạ quan lập tức đi an bài."
Nhìn chăm chú Đào Ninh rời đi, Trần Thiên Khôi hướng mắt về tấm bình phong sau lưng, trầm ngâm nói: "Ngươi nói người từ Kinh Thành này có phải tới vì Lâm Mang hay không?"
Sau tấm bình phong, nam tử áo trắng đi ra, khẽ cười nói: "Có thể, nhưng ngươi cũng quá nghi thần nghi quỷ a?"
"Mặc dù những người kia không muốn Lâm Mang trở về, nhưng cũng không cần đặc biệt phái người tới, đúng chứ?"
"Ta sắp được thăng chức, kinh thành lại phái một vị Tổng Kỳ tới đây, có lẽ là tới lấy tiếng a."
Sắc mặt Trần Thiên Khôi quái dị nhìn hắn.
Ngươi đào đâu ra ý nghĩ người khác tới lấy tiếng thế?
Trần Thiên Khôi lắc đầu một cái, lẩm bẩm: "Hy vọng là vậy."
. . .
Đào Ninh ra khỏi đình viện, một tên Cẩm Y Vệ dưới trướng vội vã chạy tới bẩm báo: "Đại nhân, Chu tộc trưởng mời ngài dự tiệc."
Đào Ninh nhíu nhíu mày trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại phiền muộn khó tả.
"Biết rồi!"
. . .
Giờ ngọ.
Lâm Mang đang luyện võ ở sân luyện võ, thì Vương Đại Thắng vội vã chạy đến.
"Đại nhân, bọn ta điều tra được một số chuyện."
Lâm Mang chú ý tới sắc mặt của hắn trông rất khó coi, như thể tức giận.
Lâm Mang thu đao vào trong vỏ, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Vương Đại Thắng khẽ nhúc nhích môi, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, cắn răng nói: “Đại nhân, ty chức cả gan mời ngài đi một nơi.”
Giữa chân mày Lâm Mang lộ vẻ nghi hoặc, tiếp đó gật đầu, lấy y phục qua rồi đi.
"Đi thôi!"
Hai người rời Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, Vương Đại Thắng dẫn Lâm Mang đi thẳng tới hẻm Ngõa Thạch trong thành.
Tuy hắn không biết quá nhiều về tình hình của thành Nguyên Giang, nhưng vẫn biết hẻm Ngõa Thạch này là một khu ổ chuột trong thành.
Hầu hết người sống ở đây là những hán tử bần cùng khốn khổ kiếm sống tại bến tàu.
Nhưng trớ trêu thay, cách nó chỉ một bức tường thôi là một phường thị hết sức nào nhiệt.
Hai nơi, một nơi là trời, một nơi là đất.
Trước giờ chưa từng đến, nhưng sau khi tiến vào nơi này, trong đầu Lâm Mang chỉ có ba chữ.
Bẩn, loạn, nghèo.
Phần lớn nhà ở đây đều thấp bé cũ nát, mặt đất thì gồ ghề, trong cống nước bẩn bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Song, ánh mắt của Lâm Mang rất nhanh đã bị hàng người trước mặt hấp dẫn.
Nói chính xác, là một hàng người đang quỳ dưới đất.
Mùa đông chưa qua, mà bọn họ vẫn mặc quần áo phong phanh, nhiều người còn lạnh run cầm cập.
Lâm Mang nhìn sang Vương Đại Thắng bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Đột nhiên, một ông lão trong đám người dùng hết khí lực toàn thân, hô lớn: “Xin đại nhân chủ trì công đạo cho bọn ta!”
“Xin đại nhân chủ trì công đạo cho bọn ta!”
Lâm Mang bước tới, nhìn ông lão kia, nói: "Đứng dậy nói đi."
Dáng vẻ người này trông khá giống người đọc sách.
Lâm Mang liếc nhìn xung quanh, trong sân ngoại trừ ông lão này thì ánh mắt của những người khác đều có phần tránh né.
Đó là sợ hãi, nỗi sợ hãi đối với nhân viên quan phủ.
Lúc này, ông lão run run rẩy rẩy nói: “Dám hỏi đại nhân, có phải đúng theo như lời vị đại nhân kia, ngài có thể chủ trì công đạo cho bọn ta?”
Vương Đại Thắng từ phía sau đi tới, quỳ một gối xuống đất, nói: "Đại nhân, ty chức có tội!"
Lâm Mang đạp mạnh hắn một cước, lạnh lùng nói: "Đứng dậy!"
"Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Vương Đại Thắng vội vàng bò dậy, thấp giọng nói: "Những người này đều là người bị hại, chuyện của bọn họ có liên quan đến Chu gia."
Lâm Mang nhìn về ông lão quỳ trên đất, đưa tay đỡ lão dậy, "Lão tiên sinh, đứng lên đi."
Hứa Tiên Đăng chậm rãi đứng lên, bởi vì quỳ lâu nên thân hình lảo đảo.
“Các ngươi cũng đứng lên hết đi.”
Lâm Mang nói một tiếng, nhìn sang ông lão, nói: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Hứa Tiên Đăng khẽ gật đầu, dẫn Lâm Mang vào một tòa đình viện thấp bé gần đó.
Lâm Mang ngồi trên ghế, nói thẳng: "Bây giờ có thể nói rồi."
Hai mắt Hứa Tiên Đăng bỗng đẫm lệ, nức nở nói: "Lão hủ muốn tố cáo Chu gia!"
"Chủ Bạc bản huyện Chu Viễn, cưỡng đoạt dân nữ, chiếm đoạt nhà!"
"Huyện Úy mới nhậm chức của bản huyện, coi mạng người như cỏ rác, sát hại ba huynh đệ Tề gia hẻm Ngõa Thạch."
"Bổ khoái bản huyện Chu Hải, sát hại đồng liêu là con trai ta Hứa Châu !"
"Điển Sứ bản huyện..."
. . .
"Lão hủ cáo lão tộc trưởng Chu gia, bồi táng người sống, ỷ thế cướp đoạt trẻ con tám tuổi của hẻm Ngõa Lạc."
Lâm Mang nhất thời hơi kinh hãi!
Trong lòng cũng có chút tức giận!
Bồi táng người sống!
Tại thời đại của hắn, trẻ con tám tuổi vẫn còn xem phim hoạt hình hằng ngày, ngây thơ hồn nhiên, mà ở đây lại phải trở thành vật tuẫn táng của người khác!
Hứa Tiên Đăng quỳ xuống lần nữa, nức nở nói: "Đại nhân, lời lão hủ nói đều là thật, nếu có nửa lời nói dối, nguyện bị trời đánh sấm rền!"
Lâm Mang hít sâu một hơi, đứng dậy đỡ ông lão lên.
"Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cho các ngươi một công đạo."
Hắn không biết lí do Trần Thiên Khôi mặc kệ, nhưng nếu bọn hắn mặc kệ, vậy thì sẽ do ta quản!
Đại trượng phu sống giữa trời đất, có việc nên làm, có việc không nên!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn ào.
Lúc này, ngoài hẻm Ngõa Thạch có một đám hán tử giang hồ ăn mặc thống nhất đi tới, trong tay mỗi người đều cầm cương đao sáng loáng.
Vừa nhìn thấy đám người đó, vẻ mặt của những người tụ tập ở đầu hẻm Ngõa Lạc lần lượt đổi sắc, thần sắc kinh hoàng, một vài người cuống quýt chạy về sau.
Một hán tử có vết sẹo trên trán giơ dao lên, hung ác nói: "Các ngươi tụ tập ở chỗ này làm gì?”
"Không muốn sống sao? !"
"Nói cho các ngươi biết, lời nên nói thì nói, lời không nên nói thì đừng nói, bằng không các ngươi hẳn biết hậu quả!"
“Còn nữa, đám tiện dân các ngươi tụ tập ở chỗ này làm gì, còn không mau biến đi!"
Một người trong đó không cam lòng nói: "Các ngươi cho ít tiền như vậy, bọn ta dời đi đâu mà sống a!"
"Hừ!"
"Lão tử không thèm quản, các ngươi thích ở đâu thì ở!"
Hán tử mặt sẹo vừa nói, chợt nhìn phía trong đám người, ánh mắt sáng lên, "Ấy, dáng dấp không tồi a!"
"Lão tử nhớ ra rồi, ngươi chính là vợ của lão tam Tề gia!"
"Ha ha, tư sắc còn không tệ."
“Các huynh đệ, mang đi!”
Đám người cười gằn bước tới, tóm lấy nữ tử kia rồi kéo về.
"Dừng tay!" Một hán tử ăn mặc tả tơi đứng dậy, mặt đầy bi phẫn, giận dữ hét: "Các ngươi còn có Vương pháp không! ? Ban ngày ban mặt lại muốn cướp người!"
"Ta phải đi quan phủ tố cáo các ngươi!"
"Vương pháp?"
Hán tử mặt sẹo hung hăng nhổ nước bọt, cười quái dị nói: "Nói cho ngươi biết, lão tử chính là Vương pháp!"
“Thật sao?”
Một giọng nói thanh lãnh bỗng vang lên.