Nói thật, thời điểm đi theo Đổng Văn Sơn, đừng nói đến chuyện vào Thiên Thịnh tửu lâu ăn cơm, ngay cả mỡ còn không húp được bao nhiêu.
Tên Đổng Văn Sơn kia ngày thường chỉ lo vơ vét tiền về cho bản thân chứ chưa bao giờ quan tâm sống chết của bọn hắn.
Bọn hắn cũng biết chút về tình huống đám người Vương Đại Thắng.
Trong toàn bộ Bách Hộ Sở, không có người nào là không hâm mộ cả.
Hiện giờ suy nghĩ lại, có vẻ đổi cấp trên cũng là một điều tốt.
Vương Đại Thắng ho khan một tiếng, lạnh lùng nói: "Ăn nhiều vào, nói ít thôi!"
" Dạ, dạ..." Mọi người lần lượt đáp ứng.
. . .
Cơm nước no nê, Lâm Mang vừa lòng thỏa ý lau miệng, nói: "Hôm nay đa tạ Chu tộc trưởng khoản đãi."
"Bản quan còn có công vụ phải xử lý, xin cáo từ trước."
Sắc mặt Chu Thế Tiến hoàn toàn lạnh xuống.
"Lâm đại nhân!"
Giọng điệu Chu Thế Tiến tỏ ra có chút không khách khí, lạnh lùng nói: "Thực không dám giấu giếm, hôm nay mời Lâm đại nhân tới là vì một chuyện."
Lâm Mang đứng dậy nhìn xuống Chu Thế Tiến, bình đạm nói: "Chuyện Vương Liệt?"
“Đúng!” Chu Thế Tiến gật đầu nói: "Vương Liệt vô cớ đả thương người, đánh tàn phế con cháu Chu gia ta, khinh thường kích động luật pháp, xin Lâm đại nhân có thể để ta đem hắn về huyện nha."
“Chu gia ta nguyện dâng lên một khoản lợi nhỏ, đồng thời cảm tạ nhớ mãi đại ân của Lâm đại nhân!”
Nói xong, đặt một hộp gấm lên bàn.
"Kích động luật pháp?" Sắc mặt Lâm Mang lạnh lẽo, cười khẩy nói: "Chu tộc trưởng, lời này của ngươi là đang coi Cẩm Y Vệ ta là hạng người vô năng ư?"
“Chu Mạt kia cưỡng hiếp dân nữ, đánh chết lão ông, lại sai sử ác nô giết người, dám hỏi Chu tộc trưởng, hành động như thế đáng bị tội gì?"
"Còn nữa, hối lộ Cẩm Y Vệ đáng bị tội gì?"
Chu Thế Tiến hơi đổi sắc mặt
"Lâm đại nhân, lại có chuyện này sao?"
Rất nhanh mặt đầy tức giận nói: "Thằng khốn chết tiệt, lại làm nên chuyện ác như vậy, thật đáng róc thịt cắt xương!"
Chu Thế Tiến đứng dậy trịnh trọng nói: "Lâm đại nhân thứ tội, lúc trước ta bị nghiệt chướng kia lừa gạt, xém chút tạo thành sai lầm lớn, hôm nay nguyện đem giao nghiệt chướng kia cho đại nhân xử trí!"
"Còn hối lộ, ta tuyệt đối không dám."
Lâm Mang hơi híp mắt.
Hay cho một chiêu cắt đuôi cầu sinh.
Thật tàn nhẫn!
Tiếp đó khôi hài nói: “Vậy cái này do Chu tộc trưởng nhặt được ư?”
Chu Thế Tiến hơi kinh ngạc, chậm rãi khạc ra một hơi, gật đầu nói: "Đúng!"
“Vậy vật này ta sẽ thay mặt bảo quản, đợi tìm thấy chủ nhân của nó, nhất định trả về đúng chủ.”
Cầm lấy hộp gấp trên bàn, xoay người rời đi!
. . .
Sau khi đám người Lâm Mang rời đi, Chu Viễn từ ngoài cửa bước vào, thấp giọng nói: "Tộc trưởng, nói chuyện ổn thỏa chưa?"
Thần sắc Chu Thế Tiến đặc biệt âm trầm, chuỗi tràng hạt trong tay “Bặc bặc” vỡ vụn, giọng căm tức nói: “Xem ra Vương Liệt kia hẳn đã giao võ kỹ cho tên Lâm Mang này, nếu không hắn đã không ra sức bảo vệ như vậy.”
"Cái gì?" Chu Viễn không dám tin nói: "Tên kia thật sự nguyện ý giao ra?"
"Nếu đúng thật là thế thì chúng ta cũng không tiện động thủ a!"
"Hừ!" Chu Thế Tiến hừ lạnh một tiếng, bóp nát bấy chuỗi hạt cầm trong tay, lạnh lùng nói: "Để người đi thăm dò tất cả mối quan hệ của tên Lâm Mang này trong Cẩm Y Vệ.”
"Hừ!"
"Dám đối nghịch với Chu gia, dù là Cẩm Y Vệ cũng không thể!"
Hắn lăn lộn lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp người chỉ lấy tiền, không làm việc!
Lấy tiền mua mạng, ngươi cũng phải còn mạng mới tiêu được.
Hắn cũng không tin, một kẻ từ trên trời rơi xuống thế này lại không có ai sinh bất mãn trong lòng.
Bên ngoài tửu lâu.
Lâm Mang xách đao đi ra, cũng không xoay đầu lại nói: “Chu Mạt ép gái nhà lành làm gái điếm, cướp đoạt dân nữ, sai sử ác nô giết người, cha hắn Điển sứ Chu Dũng dung túng con trai, hiểu pháp luật mà cố ý phạm pháp, gộp chung vào một tội, bắt hai cha con này về quy án!”
“Lĩnh mệnh!” Vương Đại Thắng sau lưng ôm quyền nói.
Lâm Mang leo người lên ngựa, lạnh lùng nhìn phía phòng ăn lớn tửu lâu.
"Chu gia..."
Chyện liên quan tới Chu gia, hắn đã sớm phân phó người âm thầm điều tra.
Người bị Vương Liệt đánh tên là Chu Mạt, Chu Mạt này là hậu duệ chi thứ ba Chu gia, cha hắn Chu Dũng là Điển sứ bản huyện.
Nếu chỉ là một vụ án giết người thông thường thì sẽ giao cho huyện nha bản huyện, nhưng nếu vụ án này liên quan đến Chu gia cộng thêm một vị Điển sứ, như vậy Cẩm Y Vệ tự nhiên có tư cách nhúng tay.
Huống chi Cẩm Y Vệ không nhúng tay thì ai sẽ nhúng tay!
Hoàng quyền đặc cách, chém trước tâu sau!
"Giá!"
Lâm Mang một mình cưỡi ngựa độc hành, trở lại Bách Hộ Sở.
Còn Vương Đại Thắng đang dẫn một nhóm người đi thẳng tới Chu gia bắt người.
. . .
Sáng sớm, mặt trời nhô cao.
Vương Đại Thắng đi đến phòng xử lý án, trước tiên chắp tay thi lễ, sau đó nói: “Đại nhân! Hai người kia khai báo gần như giống nhau.”
“Hả?” Lâm Mang đặt cây bút trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi: “Có thu hoạch gì mới không?”
Hắn đương nhiên sẽ không hài lòng với chỉ thế này.
Chu gia chiếm cứ nơi đây biết bao năm qua, con cháu trong tộc phần lớn làm quan làm lại tại huyện nha, sao có thể trong sạch được.
Nhưng nhiều chuyện dù đã điều tra rõ ràng thì vẫn cần chứng cứ xác thực.
Vương Đại Thắng sắc mặt khó coi, lắc đầu nói: "Miệng rất cứng, bọn hắn thẳng thắn thú nhận tội ác của mình, nhưng chuyện khác đều một mực không biết."
"Thú vị!"
Lâm Mang đứng dậy nói: "Đã như vậy, hãy xử lý theo luật đi."
Có lẽ Chu Mạt này thật sự không biết bất cứ cái gì, thế nhưng Chu Dũng thì chưa chắc cái gì cũng không biết đâu.
Người này chính là một nhân vật có thể chịu đựng nổi mười tám loại cực hình trong đại lao Cẩm Y Vệ.
"Đúng rồi." Lâm Mang nở nụ cười như không cười trên mặt, nói sâu xa: "Nói cho Vương Khôn là người mà huynh đệ hắn đánh đã bị bắt về quy án, để hắn tới địa lao xác định."
"Rõ !" Vương Đại Thắng cung kính thi lễ, xoay người rời đi.