Lâm Mang vừa trở lại đình viện của mình thì phát hiện Vương Đại Thắng đã sớm chờ ở cửa.

“Đại nhân!”

Vương Đại Thắng tiến về phía trước nói: “Chu gia mới đưa tới thiệp mời ngài dự tiệc.”

Trên mặt Lâm Mang nở một nụ cười nhạt, nhận lấy thiệp mời rồi nói: “Tiệc này chỉ sợ là Hồng Môn Yến a!”

Tiện tay ném tấm thiệp lên trên bàn, bình đạm nói: “Đổng Văn Sơn sợ tội tự sát, mau đi điều tra và tịch thu toàn bộ tài sản đứng tên hắn.”

. . .

Đêm lạnh như nước.

Trên bầu trời giăng kín mây đen, một vầng trăng khuyết dần dần ẩn sâu trong tầng mây.

Tại đường phố, những người bày sạp bán hàng rong gồng sức hét lớn mời chào khách hàng.

Xa xa nơi đầu hẻm có các nghệ nhân diễn xiếc đang phun lửa ra từ trong miệng.

“Giá!”

Tiếng móng ngựa vang như sấm.

Mấy chục con ngựa cưỡi từ đầu hẻm lao hừng hực tới, dấu móng ngựa rèn bởi thép ròng in lên mặt nền đá xanh, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Sau khi nha dịch tuần tra ở xa trông thấy những thân ảnh ấy, liền nhanh chóng tránh né, thầm mắng xúi quẩy.

. . .

“Xuy~”

Lâm Mang kéo mạnh dây cương, xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

Một đám cẩm y lực sĩ cũng lần lượt nhảy xuống lưng ngựa, nét mặt băng lãnh đứng ngay ngắn đằng sau.

Trước cửa Thiên Thịnh Tửu Lâu, vài tên khách nhân say xỉn giật mình sợ ngây người đến mức đa số đều tỉnh rượu tại chỗ.

Tay trái Lâm Mang xách Tú Xuân Đao bên hông, sải bước thoăn thoắt vào trong tửu lâu.

Một tiểu nhị thận trọng tiến tới bên cạnh, cung kính hỏi: “Đại nhân có phải họ Lâm không ạ?”

Lâm Mang khẽ gật đầu.

Tiểu nhị tửu lâu vội nói: “Lâm đại nhân, Chu tộc trưởng đã chờ sẵn tại nhã gian lầu ba.”

Lâm Mang liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Mời ta dự tiệc, mà chủ tiệc lại không ra nghênh tiếp ta sao?”

“Đã như vậy, bữa tiệc này không dự cũng được!”

Nói xong, xoay người rời đi!

Ngay khoảnh khắc Lâm Mang sắp bước ra khỏi cửa thì một đạo thân ảnh bỗng vội vã chạy tới.

"Khoan đã Lâm đại nhân!"

Chu Viễn hối hả đuổi kịp, xin lỗi nói: "Lâm đại nhân hãy khoan, là do bọn ta lễ nghĩa không chu toàn, tiếp đón Lâm đại nhân chậm trễ, mong Lâm đại nhân tha lỗi."

Lâm Mang híp đôi mắt, nhìn chằm chằm Chu Viễn hỏi: "Ngươi là..."

“Tại hạ Chu Viễn, Chủ bạ bản huyện.”

"Chu chủ bạ!" Lâm Mang tùy ý chắp tay một cái.

Chu Viễn mặt đầy áy náy nói: "Lâm đại nhân tha lỗi, là bọn ta thiếu lễ nghĩa."

Lâm Mang cười nhạt trong lòng.

Nói nghe hay đấy, nhưng chẳng qua là muốn ra oai phủ đầu mình thôi.

Lâm Mang sắc mặt lãnh đạm: "Ta còn tưởng rằng Chu chủ bạ xem thường bản quan cơ!"

Vẻ mặt Chu Viễn hơi đổi, vội nói: “Nào dám, lời ấy của đại nhân thật oan uổng cho tại hạ quá, hạ quan tuyệt đối không dám.”

Mặc dù rất nhiều người thường thầm chửi rủa đám diêm la ác quỷ này, nhưng chẳng hề có ai dám chửi bới công khai hết.

Chửi rủa thân quân Thiên tử tương đương với sỉ nhục đương kim Thiên tử, đây chính là trọng tội.

Chắc chắn không ai muốn vào đại lao Chiếu Ngục của Cẩm Y Vệ cả.

Lâm Mang bình đạm nói: "Hy vọng là thế!"

Chu Viễn khẽ khom người, cung kính nói: "Đại nhân, mời lên nhã gian trên lầu."

Lâm mang xách đao đi lên, đám Cẩm Y Vệ theo sát sau lưng.

Chu Viễn vốn muốn ngăn cản nhưng nhìn từng khuôn mặt băng lãnh ngưng kết sát khí đó, đành phải bó tay.

. . .

Bên trong nhã gian.

Lâm Mang xách Tú Xuân Đao tiến vào, ánh mắt dán vào trên người đàn ông trung niên đối diện.

Bốn mắt nhìn nhau!

Lâm Mang không nói một lời, thậm chí không di chuyển bước chân dù chỉ một tấc.

Chu Thế Tiến tươi cười đứng dậy: "Lâm đại nhân có thể nể mặt đến đây, Chu mỗ vô cùng cảm kích."

Lúc này trên mặt Lâm Mang mới nở một nụ cười, chắp tay nói: "Vẫn là đa tạ Chu tộc trưởng thịnh tình khoản đãi!"

“Nhưng mà hôm nay ta dẫn theo các huynh đệ dưới trướng, không biết tiệc rượu này có đủ hay không?”

Trên gương mặt nho nhã của Chu Thế Tiến hiện lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh cười nói: "Lâm đại nhân nói quá lời, có thể mời chư vị huynh đệ ăn cơm, đó là vinh hạnh của Chu mỗ."

Lâm Mang quay đầu lại nói: "Còn không đa tạ Chu tộc trưởng khoản đãi!"

Đám Cẩm Y Vệ rối rít chắp tay, trầm giọng hô: "Đa tạ Chu tộc trưởng khoản đãi!"

Nụ cười trên mặt Chu Thế Tiến hơi có phần miễn cưỡng.

Xoay đầu phân phó nói: "Chu Viễn, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài bàn tiệc.”

Chu Viễn gật gật đầu, xoay người rời đi.

Lâm mang phất tay, đám Cẩm Y Vệ sau lưng nối đuôi nhau đi ra, ngồi xuống bàn ăn lớn bên ngoài.

Trong mắt Chu Thế Tiến lóe lên một tia ngưng trọng không dễ phát giác.

Lâm Mang nghênh ngang ngồi xuống ở một bên, sau đó ăn như không có ai xung quanh.

Chuỗi tràng hạt đang chuyển động trong tay Chu Thế Tiến bỗng dừng lại, ngón cái ấn xuống một hạt châu tạo thành một vết mờ mờ.

. . .

Bàn ăn lớn bên ngoài.

Đám Cẩm Y Vệ lặng lẽ nghị luận.

Một cẩm y lực sĩ mặt mũi khá trẻ tuổi vui vẻ nói: “Thắng ca, đi theo Lâm đại nhân thật tốt, hằng ngày có thể ăn chùa a!”

Trên mặt hắn cao hứng cười cười.

Đám Cẩm Y Vệ khác cũng không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Mấy tên cẩm y lực sĩ bên cạnh hâm mộ đầy mặt.

Bọn hắn là thủ hạ của Đổng Văn Sơn, vốn cực kỳ thấp thỏm trong lòng khi bị đưa về dưới trướng Lâm Tiểu Kỳ, nhưng không ngờ hôm nay bọn hắn vẫn được dẫn đi theo.

Trong lòng ít nhiều có phần xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play