Gì chứ, “chào”?!
Hai quỷ vô thường suýt ngã ngửa.
Chào cái gì mà chào, đây là nhà ngươi chắc? Chẳng lẽ còn định lên trời gặp Ngọc Hoàng sao?! Hai người họ tức đến mức trong lòng thầm mắng xối xả.
Còn gì đáng sợ hơn việc bắt nhầm hồn? Chính là kẻ bị bắt nhầm hồn còn đòi đi gặp cấp trên để báo cáo!
Nếu bị phát hiện thì không xong, phải chịu cực hình ở tầng thứ mười tám của địa ngục mất.
Quỷ trắng vội vã kéo Cảnh Nghi lại, giọng mềm mỏng hơn hẳn, cùng với nụ cười thường trực khiến Cảnh Nghi nguôi giận được đôi chút.
Quỷ trắng lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Ông Cảnh, ngài có thể đưa ra yêu cầu, nhưng xin đừng quá phóng đại.”
Cảnh Nghi chớp chớp mắt: “Yêu cầu của tôi quá đáng lắm sao?”
Quỷ đen nghiến răng: “Ngươi nghĩ sao?!”
Cảnh Nghi xoa cằm, suy nghĩ: “Được rồi, tôi sẽ không làm khó các anh nữa. Tôi muốn một thân phận đơn giản, độ tuổi gần với tôi, giới tính nam… các anh đừng có để tôi thành con gái, không thì tôi lại đi báo với bà Mạnh đấy, tôi là người hay thù dai.”
Quỷ vô thường: “…”
Cảnh Nghi bắt đầu đếm trên ngón tay: “Gia thế phải tốt, tiền bạc không thiếu, ăn uống không lo, tốt nhất là có công việc tử tế, lương tháng… đơn giản thôi, chỉ cần tầm mười vạn sau thuế. Tôi là một công dân tốt, tôn trọng pháp luật mà.”
Quỷ đen cảm thấy không thể chịu nổi: “Ngươi vừa mới đòi làm tổng tài gì đó! Sao lại đổi ý rồi? Lương của ta còn không đến mười vạn tiền âm phủ, ngươi nghĩ ngươi là ai?!”
Cảnh Nghi bĩu môi, phản bác: “Làm tổng tài thì áp lực quá nặng, mà còn có nguy cơ công ty phá sản, tôi đổi ý không được sao? Dịch vụ kiểu gì đây?”
Quỷ đen tức đến phát run.
Thời buổi này lại có người dám gây sự với quỷ vô thường, thật là đáng giận!
Quỷ trắng vẫn cười, nhưng nụ cười đó ngày càng gượng gạo: “Ngươi nói tiếp đi.”
Cảnh Nghi: “Xung quanh phải có nhiều người tài, tốt nhất là có cả giới doanh nhân, chính trị, pháp luật và xã hội đen, để nếu có gặp rắc rối thì sẽ có người giúp đỡ. Hì hì.”
Hai quỷ vô thường đồng loạt quay đi, không muốn cười nữa.
Chỉ với cái miệng của ngươi, ở bên kia một ngày là chọc tức người ta chết thôi.
Quỷ đen nhịn không nổi, suýt nữa mắng lên.
May mà quỷ trắng vẫn giữ được tỉnh táo, kiên quyết giữ chặt hắn lại, không để cho Cảnh Nghi có thêm cơ hội gây chuyện.
Giờ thì hắn đã rõ, bắt nhầm đâu phải là hồn, đây là củ khoai nóng phỏng tay, đánh không được mà mắng cũng không xong, tức muốn chết.
Mau mau đuổi đi cho xong chuyện.
Cảnh Nghi tiếp tục yêu cầu: “Ông chủ của tôi đừng quá tử tế, tôi thích kiểu lấy tiền làm công cụ để dằn mặt tôi, và phải đẹp trai nữa. Dù sao môi trường cũng phải được cải thiện, đúng không? Tốt nhất là không để tôi làm thêm giờ, tôi không thích mùi công việc bám vào người. Ờm, chắc vậy là đủ rồi, nếu tôi nghĩ ra gì thêm thì sẽ nói sau… À, các anh bảo là tái sinh sẽ được có ‘kim thủ chỉ’ nữa phải không?”
Cảnh Nghi nhìn quỷ trắng với ánh mắt sáng rực, đầy mong chờ.
Nụ cười ngàn năm của quỷ trắng suýt thì sụp đổ.
Nhưng để nhanh chóng tiễn Cảnh Nghi đi, hắn lôi ra một xấp thẻ dài, từng cái từng cái giới thiệu cho Cảnh Nghi: “Thẻ này là nhan sắc vô song, thu hút mọi ánh nhìn.”
Cảnh Nghi sờ cằm, lắc đầu từ chối ngay: “Tôi đã đủ đẹp rồi, tiếp đi.”
“…”
Quỷ trắng: “Thẻ này là thần binh siêu phàm, sức công phá vô biên.”
Cảnh Nghi: “Không cần, loại vũ khí bạo lực này, đến kiểm tra an ninh còn không qua nổi.”
“…”
Quỷ trắng nghiến răng: “Xuyên thấu?”
Cảnh Nghi nhăn mặt: “Cái đó chỉ tổ gây mỏi mắt thôi. Không có gì như tay biến đá thành vàng hay thuốc trường sinh sao?”
Quỷ trắng vốn dĩ có tính nhẫn nại, nhưng cũng tức đến mức suýt quăng thẻ xuống đất: “Ngươi nghĩ ta là gì? Nữ Oa tái thế à?”
Cảnh Nghi: “Được rồi, tiếp tục đi.”
Nụ cười của quỷ trắng sắp không giữ được nữa: “Luật sư vàng?”
Cảnh Nghi: “Không cần, tôi nói năng không giỏi đâu.”
Có ai miệng lưỡi giỏi hơn ngươi không hả! Thật tức chết đi!
Quỷ trắng run tay, lấy ra một tấm khác: “Giáo viên cấp cao?”
Cảnh Nghi ngán ngẩm, lắc đầu như cái gạt nước: “Tôi vừa tốt nghiệp xong mà các anh muốn tôi trở lại trường học? Không không, không đi.”
“…”
Thật là, rốt cuộc ngươi có muốn tái sinh hay không, cái gì cũng không cần, chẳng lẽ ngươi muốn đầu thai làm Ngọc Hoàng chắc?!
Quỷ trắng nuốt giận, tiếp tục lật thẻ: “Thẻ này, khuếch âm…”
Chưa kịp nói hết câu, một cái bóng đen chợt xuất hiện, giật lấy tấm thẻ, bịt miệng Cảnh Nghi lại, rồi tung một cú đá, đá cậu xuống hồ Vong Sinh bên cạnh cầu.
Cảnh Nghi không kịp phản ứng, ngã ùm xuống nước, tạo thành một bọt nước lớn.
Sau đó, thân thể từ từ chìm xuống.
Quỷ trắng: “… Phụt.”
Quỷ đen phủi tay: “Xong rồi, nghe cậu ta nói nhảm thêm chút nữa, ta thà xuống tầng thứ mười tám của địa ngục chịu tội còn hơn.”
Quỷ trắng đứng ngây ra, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Quỷ đen chợt nhớ ra: “À này, ngươi vừa rồi đưa cho thằng nhóc cái ‘kim thủ chỉ’ gì thế? Ta nghe không rõ.”
Quỷ trắng im lặng vài giây, rồi khẽ mở miệng: “Khuếch âm.”
Quỷ đen gãi đầu: “Cái gì cơ?”
Quỷ trắng thật thà giơ tay lên: “Không rõ, chưa ai dùng bao giờ, nghe đâu khá hiếm.”
Quỷ đen chẳng thèm để tâm: “Thôi kệ đi, dù sao nó cũng đã tái sinh rồi, chúng ta mau đi tìm cái gã họ Triệu kia đi, lần này phải thật cẩn thận, đừng để sai nữa…”
Bóng hai quỷ một trắng một đen dần khuất xa.
Cảnh Nghi chìm xuống hồ nước ấm, cơ thể không còn sức lực, cảm giác mất trọng lượng tràn ngập khắp người, rồi một ánh sáng trắng ập đến, cậu bất giác ngất đi.