Cảnh Nghi mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là hai khuôn mặt trắng bệch.
Cậu xoa đầu đau nhức, đứng dậy, nhận ra mình đang đứng trên một đầu cầu âm u, ánh sáng mờ mịt, gió lạnh thổi qua, nhìn ra xung quanh chẳng thấy một chút cây cối nào, hoang vu đến mức khiến người ta lạnh cả tâm can.
Ở thị trấn du lịch mà cũng có nơi như thế này sao?
Cảnh Nghi nhớ rằng mình đang cùng bạn bè đi du lịch mừng tốt nghiệp, buổi chiều leo lên một ngọn núi vô danh, nhưng giữa đường gặp mưa lớn kèm theo lở đất, cậu và bạn bè bị lạc nhau, chỉ mới nhắm mắt mở mắt một cái, đã thấy mình ở cái chốn ma quỷ này rồi.
Cậu đang định hỏi hai người anh em đứng bên cạnh nơi đây là đâu, có thấy các bạn đi cùng không. Quay mặt lại, cậu sững sờ.
Đây đâu phải là người.
Rõ ràng là hai con quỷ trong những câu chuyện kinh dị.
Hai người anh em, một trắng một đen, một cao một thấp, một béo một gầy, đứng cạnh nhau trông giống như một cái bát quái thô thiển.
Hai vị quỷ này trông khác hẳn với những gì cậu biết. Quỷ trắng nở nụ cười thân thiện, dáng cao gầy, tuy mặt trắng bệch nhưng trên đầu đội mũ cao có chữ “Nhất kiến sinh tài”, vừa nhìn đã thấy sinh thiện cảm. Còn quỷ đen...
Dáng người thấp, mặt đen, vẻ mặt hung dữ, thân hình mập mạp, tay cầm còng tay còng chân, nhe hàm răng lớn, lúc nào cũng có vẻ sẽ xông đến xé người ta ra.
Thấy hai người này trông kì quái như thế, Cảnh Nghi không những không sợ, ngược lại còn tiến lại gần: “Tôi đang mơ, hay tôi đã chết rồi?”
Tiếng xích vang lên lách cách, quỷ đen giọng ồm ồm tuyên bố: “Ngươi chết rồi.”
Cảnh Nghi quay phắt lại: “Nói vớ vẩn! Thầy bói nói tôi sẽ sống đến trăm tuổi cơ mà!”
Quỷ đen ngẩn ra. Hiếm có người nào dám tranh cãi với quỷ vô thường, mới mẻ thật, nhất thời hắn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ trợn mắt ngơ ngác.
Quỷ trắng cười tươi nói: “Có lẽ ngươi bị lừa rồi, sổ sinh tử không bao giờ sai, ông Triệu XX, ngươi thực sự đã chết lúc 2 giờ 1 phút 15 giây chiều ngày 1 tháng 7 năm 2024, đây là giấy báo tử của ngươi, ký vào đi.”
Một tờ giấy A4 trắng từ trên trời rơi xuống, trôi lơ lửng trước mặt Cảnh Nghi. Cậu nhìn qua “Giấy báo tử”, rồi nhìn hai vị quỷ, lại nhìn giấy báo tử. Sau một hồi xem xét, cậu ngước lên, vẻ mặt vô tội: “Nhưng tôi không phải Triệu XX mà.”
“…”
“…”
“…”
Mười phút sau, Cảnh Nghi ngồi chán chường ở đầu cầu Nại Hà, chân đung đưa lơ lửng, vẻ mặt bình tĩnh không có chút nào giống nạn nhân.
Còn thủ phạm khiến cậu đến đây — hai vị quỷ vô thường — đã rút vào góc thì thầm bàn bạc cả mười phút rồi.
Cảnh Nghi chờ một lúc, không ngồi yên được nữa, nhảy xuống đất: “Hai anh quỷ vô thường? Các anh bàn bạc xong chưa? Cứ kéo dài thế này, thân xác tôi ngoài kia lạnh hết cả rồi.”
Hai quỷ vô thường quay lại với vẻ mặt khó tả, không còn vẻ hung tợn như lúc trước, ngược lại có chút thận trọng kỳ lạ.
Cảnh Nghi nheo mắt lại, ừm? Có chuyện gì đây.
Đang suy nghĩ, quỷ đen nhìn cậu với ánh mắt dao động, giọng thô kệch như chuông: “Ngươi không thể quay về được nữa.”
Cảnh Nghi: “Tại sao?”
Quỷ đen: “Ngươi chết rồi.”
Cảnh Nghi chớp mắt: “Nhưng các ngươi bắt nhầm người rồi, trường hợp của tôi... chắc tính là chết oan nhỉ, các ngươi không sợ tôi đầy oán khí tìm các ngươi đòi mạng à?”
Quỷ đen: “…” Lần đầu tiên nghe thấy có người dọa đòi mạng quỷ vô thường, thật nực cười.
Quỷ trắng khẽ ho một tiếng, vẫn giữ nụ cười nhưng không che giấu được vẻ căng thẳng: “Là thế này, chúng ta thấy ngươi cốt cách kỳ lạ, quyết định ban cho ngươi một phúc lành, cho phép ngươi chọn một cơ thể mới để tái sinh, có thể chọn hoàn cảnh gia đình, ngươi thấy sao?”
Cảnh Nghi mím môi nhìn hắn.
Quỷ trắng: “Tái sinh còn kèm ‘kim thủ chỉ’ nhé?”
Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Cảnh Nghi híp mắt nhìn hai người: “Thực ra là các ngươi bắt nhầm hồn, phát hiện ra không thể nhét tôi quay lại, nên kiếm đại một thân xác để qua loa cho tôi, đúng không?”
Tôi là sinh viên đại học thông minh, đã qua chín năm giáo dục bắt buộc, không dễ lừa đâu. Cảnh Nghi chậc chậc.
Quỷ trắng bị vạch trần cũng không bực, dứt khoát thừa nhận: “Không sai, một khi bị bắt hồn thì người đã chết rồi, dù là chúng ta cũng không cách nào hồi sinh được, nếu ngươi muốn sống thì chỉ có thể tái sinh trong cơ thể khác. Để bù đắp lỗi lầm của chúng ta, ngươi có thể chọn một thân phận mới tiện lợi nhất.”
Cảnh Nghi thử lối khác: “Tôi không thể trực tiếp đầu thai à?”
Dù sao trước khi chết tôi cũng chẳng còn người thân, cũng không có người yêu, sống chết tự tại. Biết đâu đầu thai còn được vào một gia đình tốt, dù gì tôi cũng chẳng làm chuyện gì xấu, hôm trước còn giúp ba bà cụ qua đường cơ mà!
Quỷ đen mặt căng cứng, khịt mũi nói: “Ngươi nghĩ nước của Mạnh Bà là trà sữa à, muốn uống là uống? Ma quỷ qua cầu đều phải xác thực danh tính, ngươi đâu phải Triệu XX, đối chiếu danh tính không khớp, chẳng phải sẽ kéo cả hai chúng ta chịu phạt sao?”
Cảnh Nghi bừng tỉnh, giơ tay chỉ chỏ: “Ồ ~~~ Thì ra bắt nhầm hồn sẽ bị phạt nhỉ?”
Quỷ đen: “…” Cái giọng kéo dài này, thật khiến người ta muốn đánh cho một trận!
Quỷ trắng đóng vai hòa giải, tiếp tục khuyên: “Ông Cảnh, chuyện đã rồi, ngài nên nghĩ xem chọn thân phận nào để tái sinh đi.”
Cũng đúng.
Người tử tế nào lại dây dưa với hai con quỷ vô thường ở cầu Nại Hà, nghe thôi đã thấy rợn người, tốt nhất là rời khỏi đây sớm. Huống hồ có thể chọn thân phận tự do, chẳng khác nào đầu thai mà lại bớt được phiền phức tuổi thơ, thật tuyệt vời!
Cảnh Nghi xoa tay đầy tính toán, bắt đầu nghĩ xem sẽ lấy những phúc lợi gì.
Chờ một lát, quỷ trắng thấy cậu có vẻ hơi động lòng, liền hỏi ngay: “Sao rồi, ông Cảnh, nghĩ xong chưa?”
Cảnh Nghi ngẫm một chút, bèn đòi hỏi hết mức: “Tôi muốn làm tổng tài, một lần vài trăm triệu, tôi muốn trải nghiệm niềm vui của người giàu.”
“Ngày nào cũng có đầu bếp ba sao Michelin nấu ba bữa cho tôi, đi đâu cũng có Maybach, ba tài xế phục vụ, nhà phải đẹp, tiện lợi để tôi bơi lội, trượt tuyết, câu cá, chơi golf nữa.”
“À, còn phải có nhiều bạn thích mở tiệc, ngày nào cũng có trò vui, đúng rồi, tôi muốn có dị năng nữa, nếu phải làm việc thì dị năng có thể tự động giải quyết tất cả, để tôi được thong thả trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời. Và còn…”
Quỷ đen không chịu nổi, ngắt lời: “Ngươi định bug ở đây với chúng ta sao?!”
Ồ, hóa ra quỷ đen này là người vùng Đông Bắc nhỉ?
Cảnh Nghi bị quát thì co đầu lại, quay qua nhìn phía bên kia cầu Nại Hà, làm như định đi: “Bà Mạnh chắc ở bên kia đúng không? Đã đến đây rồi, để tôi qua chào bà một tiếng.”
Hai quỷ vô thường: !!!!