Bé đang bưng sữa đậu và quẩy đứng ở chỗ bác đầu bếp xem người ta rán bánh rán nở to như quả bóng, Tưởng Lộc bê bát mì thịt bò chiếm vị trí bên cạnh theo dõi cùng rất tự nhiên.
Tô Trầm nhìn Tưởng Lộc một cái, đối phương tràn đầy tinh thần sức sống, tóc còn vuốt keo.
"Đi Thời Đô được nghe gì thế?"
"Mấy thứ đầu tư kinh doanh," Tưởng Lộc cười đểu: "đi theo anh giai này nghiên cứu xem kiếm tiền kiểu gì."
Tô Trầm đưa mắt về lại với chiếc bánh rán tẩm vừng đang không ngừng phồng lên, giơ đĩa ra để đầu bếp gắp cho mình.
"Chia anh một nửa đi."
"Không cho."
Hôm nay phải quay cảnh tay đôi cuối cùng của bé và Tưởng Lộc, không hề đơn giản.
Chẳng bao lâu sau khi sống lại, Nguyên Cẩm bí mật phái Cơ Linh đến nước Hải Phưởng trộm một thứ.
—— Cừu sóng.
Giống cừu này bốn chân ngắn nhỏ, mỡ màng tươi non, là giống lạ quý báu sản sinh ở mỗi dị quốc, bẩm sinh chỉ ăn cỏ rong bên bờ biển, lại còn biết bơi.
Tuy lông cừu không được bóng bẩy nhưng chất thịt chắc dẻo, lại thích đạp lên sóng biển chơi đùa, được dân bản địa gọi là cừu sóng.
Loài cừu này vốn được xem là vật báu chỉ dành riêng cho quyền quý hưởng thụ, cấm người mang tiện tịch buôn bán chúng, nhưng thuộc hạ Vạn Diệu Chi phái đi lại tìm ra đường dây mua được mấy con.
Họ quây vào nuôi rồi thử đi thử lại, phát hiện ra đúng là cừu không ăn cỏ bình thường, kiểu như có dạ dày khác hẳn với các loài gia súc còn lại, chỉ chịu ăn rong nước cỏ nước.
Vạn Diệu Chi không tin vụ này, cậy có đội thuyền vận chuyển dày đặc, lùng tìm các loại thực vật trong nước xem rốt cuộc có thể nuôi đám cừu này bằng gì nữa.
Đáp án hóa ra lại là bồ công anh.
Nước Hải hiếm bồ công anh, dân địa phương chỉ coi đó là một vị thuốc ít dùng, cũng chưa nghĩ đến việc cho cừu ăn cái này.
Nhưng Vạn Diệu Chi thử nghiệm, phát hiện ra cừu không chỉ thích ăn bồ công anh mà ăn bồ công anh còn giúp tăng độ mỡ tăng sản lượng, sinh sản nhanh chóng.
Vạn Diệu Chi bí mật cho nuôi nhốt một bầy cừu sóng lớn, dự định qua mắt lính tuần tra của quan sai địa phương, giao cho Cơ Linh hộ tống mấy thuyền cừu về hoàng đô.
Mới đầu nghe Nguyên Cẩm nhắc đến vụ này, Cơ Linh dở khóc dở cười.
Ta giúp ngươi sống lại để làm cái này hả?
Rồi rồi rồi, đi thì đi.
Hắn đóng giả thương nhân đồ sứ, dành ra một khoang kép rỗng dưới nền tàu, bịt kín nhiều lớp bằng sứ xanh lẫn với hương liệu dày nặng, lót hết các kẽ hở bằng bông mềm gấm vụn, lấy cớ rất hợp lí là tránh va đập làm vỡ đồ sứ.
Giấu cừu ở tít sâu, âm thanh được chặn kín trong ngoài, mùi cũng bị át hoàn toàn nhờ hương liệu, đội thuyền cứ thế vượt qua hàng ải kiểm tra vượt biển xa về nước.
Người nước Hải đam mê hưởng lạc, dĩ nhiên không biết cách chăm sóc nuôi nấng giống cừu cho loại thịt tốt thế này.
Nhờ bồ công anh ngập tràn đồng cỏ trong nước, hẳn là về sau rất nhiều người nghèo cũng có thể được ăn miếng thịt ngon.
Cơ Linh lên voi có thể làm tướng soái thống lĩnh ngàn quân, xuống chó cũng có thể làm kẻ chăn cừu huênh hoang khắp phố.
Nhưng hắn không ngờ Nguyên Cẩm sẽ vi hành rời cung, đón chào hắn giữa bồ công anh tung bay khắp trời.
Vì trộm cừu là thật, mà thử Cơ Linh cũng là thật.
Giữa vua tôi với nhau có rất nhiều nghi kị, mà hễ đặt lòng tin nhầm chỗ, ắt sẽ rơi vào cảnh phải liều mạng sống mái.
Nguyên Cẩm mất mẹ từ nhỏ, rồi lại đích thân giết cha, cho dù được Cơ Linh tự tay trả hồn thì vẫn cứ có điều băn khoăn.
Một khi giống cừu này sinh sôi nhanh chóng chắc chắn sẽ giúp bách tính no bụng, cho dù bút mực sử quan để lại một chữ trộm, Nguyên Cẩm cũng chấp nhận số phận bị chê trách.
Đồng thời y cũng đang thử, Cơ Linh đã quyền cao chức trọng đến mức này liệu có chịu tháo bỏ binh phù, một thân một mình thâm nhập nước Hải vì y hay không.
Đế vương trẻ tuổi yếu ớt cô độc ngai cao, còn chẳng dám gửi lòng thành ở người bên gối.
Giây phút này đây, cộng sự sinh tử của y đang ngậm một cọng cỏ, dẫn cừu trắng qua núi như người chăn cừu chuyên nghiệp.
Đồng biếc ngàn dặm, đàn cừu thong dong, rồi còn có vô số bông bồ công anh nhảy múa giữa không trung như tuyết đang rơi.
Phóng mắt ra xa, tựa biển mây cũng đang rủ xuống, muốn chạm vào cõi trần này.
Cảnh này rất nhiều diễn biến tâm trạng.
Y thăm dò hắn, là để ủy thác hắn nhiều binh quyền thêm nữa, để Cơ Linh âm thầm điều khiển huấn luyện đơn vị tàu biển súng đạn lớn mạnh hơn.
Đồng thời cũng kiêng dè không cho bất kì ai động chạm nhăm nhe hoàng quyền phụ thân đã liều chết giữ gìn đây.
Trông thấy Nguyên Cẩm ra đón mình, ban đầu gương mặt Cơ Linh tràn đầy nụ cười sáng láng.
Nhưng khi trông thấy rõ vẻ áy náy của Nguyên Cẩm, sự tung tăng trong lòng hẫng hụt chỉ sau nháy mắt, hỏi vặn một câu ngươi chưa bao giờ xem ta là anh em, phẫn uất không thể kìm nén.
Diễn viên nghiền ngẫm lời thoại trước sau, mấy đạo diễn thì đang thu xếp đàn cừu khổng lồ cứ be be tái hồi.
Cừu sóng là loài hư cấu trong tiểu thuyết, ở đây cần quay sao cho toát ra vẻ linh hoạt đáng yêu, chuyên viên đạo cụ thử đi thử lại thử hết một lượt cả cừu thật cừu giả y như hồi làm cây lê mặc bạch hồi trước luôn.
Kết luận cuối cùng đưa ra là, mời thợ làm đẹp thú cưng đến tạo hình cho đám cừu, cắt tỉa sấy tạo ra hiệu ứng thị giác tròn xoe.
Thợ làm đẹp đã quen cắt lông cho poodle pomeranian chứ đã bao giờ tỉa lông cừu, thế mà cũng đối chiếu theo kiểu thú Pokemon mân mê ra được thành quả khá ổn.
Lần huy động toàn bộ đoàn phim theo quay trước đó hãy còn là lúc đế hậu kết hôn.
Đợt này thiếu nhân lực nghiêm trọng, cả nhà bếp thuộc bộ phận hậu cần cũng bị triệu tập.
Hiện trường rối như mớ bòng bong, mấy trăm con cừu be be loạn lên, thợ làm đẹp thú cưng hò hét bảo mọi người giữ chặt vào để còn xén.
Nhóm thợ làm vườn thì rối rít chân tay bứng hoa bồ công anh trải ra lẫn với mặt cỏ rộng tận mấy mẫu, xong lại tiếp tục bố trí hoa cỏ thật giả trà trộn sao cho tự nhiên.
Cũng không biết ai tự dưng vỗ trán, tìm được mấy chú chó chăn cừu sang trấn giữ thật, lúc này mấy con cừu đực đang định vượt ngục mới chịu nghe lời.
"Nào nào nào, cứ mặc kệ cừu đi đã."
Hôm nay Nhan Điện đội mũ lưỡi trai màu vàng, trông rất là thanh xuân.
"Hai đứa duyệt xong đoạn tình cảm chưa?"
Tô Trầm phì cười một tiếng, nói: "Hoàng hậu ở ngay phim trường bên cạnh kìa, chị nói thế nghe có được không?"
"Chả phải cảnh tình cảm à," Đạo diễn than thở: "em trông này vừa có bồ công anh ngập núi, vừa có đàn cừu trắng phau như tuyết, không chuẩn bị cho hai đứa thì còn ai vào đây nữa."
"Năm sau Tưởng Lộc thi đại học còn gì, nào chị hỏi mày, biện pháp tu từ ở đây là gì?"
"Tác giả nhấn mạnh vào thời điểm mấu chốt, dàn ra bối cảnh như thế ở giây phút hai người gặp lại sau khi xa cách lâu ngày, ý muốn ẩn dụ điều gì?"
Vừa khéo Tưởng Lộc đang giở kịch bản, cậu suy tư giây lát rồi đáp: "Ám chỉ là thời tiết hôm nay rất đẹp ạ."
"Thôi mày đừng thi nữa em," Nhan Điện nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại: "hay đi học trường nghề đi."
Tô Trầm cười phọt theo, cũng bị cuốn kịch bản cốc vào đầu.
"Đừng có mà cười! Ê! Chị nghiêm túc đấy nhá!"
"Tác giả viết đan xen như thế với ý đồ gì? Em phân tích hẳn hoi xem nào, điểm tối đa là 10 điểm nhá chị nói cho mà biết."
Tô Trầm e hèm một tiếng, đáp trôi chảy: "Sử dụng màu trắng của bồ công anh, màu trắng của mây, màu trắng của cừu, để ẩn dụ cho sự tồn tại của hai người trong lòng đối phương."
"Đấu đá vẩn đục xuyên suốt phim càng nhiều thì ý nghĩa sự tồn tại của Cơ Linh và Nguyên Cẩm với nhau lại càng quan trọng."
"Cũng có thể nói là, cả hai mới là biểu tượng cho sự lương thiện thuần túy trong lòng người kia, vậy nên mới phải vận dụng nhiều sắc trắng muốt để mô tả cảnh hội ngộ của hai người như thế."
Nhan Điện lắng nghe không cả dời mắt, huých Tưởng Lộc một cái: "Em trông người ta kìa! Xong nhìn lại mình đi!"
"Có phải anh không biết đâu," Tô Trầm thoải mái vạch trần: "anh Lộc ngại đấy ạ, còn lâu mới chịu nói mấy câu sến súa này."
Tưởng Lộc quay đầu sang phía khác, tương đối xoắn xuýt.
"Có diễn không nào," Tưởng Lộc cưỡng chế đánh trống lảng: "dượt qua một lượt đã?"
Nhan Điện chớp chớp mắt: "Ô xấu hổ thật à?"
Tưởng Lộc: "..."
Hai người lần lượt đi thay đồ hóa trang, đạo cụ tại trường quay lục tục xác nhận vào vị trí.
Máy tạo gió được dựng ở ngoài ống kính, sẽ thổi thốc những cánh bồ công anh tan được vào nước.
Lần này Tô Trầm mặc thường phục, phối màu tông bạc xanh biếc hiếm thấy.
Đoàn phim chuẩn bị cho bé 5 bộ lễ phục chính, 10 bộ thường phục, 6 bộ quần áo ngủ khác nhau.
Khi đứng vào giữa đồng hoang mênh mông, khí thế phong thái của thiếu niên đều đã trở thành Nguyên Cẩm.
Bảo mã đứng cạnh là lương câu Đạp Diễm, yên ngựa lấp lánh châu ngọc ánh chiếu vào đôi mắt như mực của thiếu niên, trầm lắng điềm tĩnh.
Phía đằng xa, bầy cừu chầm chậm tỏa đi, cùng tìm đường tiến lên theo người chăn cừu.
"Action! Take One!"
Phía trên bầu trời, máy bay không người lái dần hạ độ cao, quay toàn cảnh khung hình bao la hoành tráng.
Tiếng kêu của đàn cừu hân hoan, lúc phát hiện ra có đồng cỏ bồ công anh bước chân chúng nhanh nhẹn hơn bao nhiêu.
Giữa đám cừu túm tụm chen chúc, Cơ Linh ăn mặc như mục đồng ung dung xuất hiện, trông thấy máy quay đằng xa cùng với Nguyên Cẩm vốn được tượng trưng bằng ống kính.
Đầu tiên hắn ngẩn người, rồi nhanh chóng nở nụ cười thật tươi thật sáng, vỗ vào con cừu đằng trước, rảo bước chạy nhanh về phía chuyên viên quay phim.
Trong lúc ống kính máy quay chuyển góc thì Nguyên Cẩm vẫn đứng yên tại chỗ, biểu cảm từ mỉm cười biến thành chần chừ, gió lớn thổi tung mái tóc bạc.
Đoạn này của hai người phải tách ra quay riêng, có hai máy xoay vòng tại chỗ xung quanh Tô Trầm để thể hiện được tâm trạng của Nguyên Cẩm, tìm ra sự biến đổi biểu cảm tinh tế nhất.
Chờ quay xong đoạn lẻ rồi mới chính thức đến cảnh tay đôi, kể chuyện rành rọt về sự ngờ vực phỏng đoán giữa cả hai.
Đang định quay tiếp thì bỗng đạo diễn hô dừng.
Chị tương đối vất vả len qua đàn cừu chật chội, chui vào tới trước mặt hai người đang ở trung tâm đàn cừu, xua tay nói: "Cảm xúc vẫn chưa đúng lắm."
"Em biết không, thực ra cực kì khó thể hiện cái cảm giác kiểu lòng dạ giấu đầy suy đoán với bí mật đấy."
Thời điểm này đạo diễn giống như chất kết dính, phải kéo được hai người về cùng một trạng thái cảm xúc.
Cộng sự hợp tác có tuyệt mấy đi nữa thì cũng khó mà đồng bộ toàn diện, vẫn phải mày mò diễn theo nhau.
"Chị bảo, Tưởng Lộc, em nắm tay Tô Trầm đi."
Cả hai đều ngơ ngác, đồng thanh hỏi lại: "Gì ạ?"
"Nắm tay? Nắm tay ý ạ?"
"Mà không chỉ một tay thôi đâu." Đạo diễn không hề nhiều lời, bước lên một bước tóm luôn hai tay của hai đứa, để cho hai người song song cầm tay đối phương.
"Như này này, đúng rồi, cầm chặt vào."
Nhan Điện sờ cằm một cái, rất là hài lòng.
"Cảm nhận hẳn hoi xem nào, bây giờ cầm tay đối phương em thấy có cảm giác gì."
...Còn cảm giác gì được nữa!
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào mình, lại còn là nhìn mình tay nắm tay như kiểu trẻ con mẫu giáo ngay trước mặt cả làng cả tổng nữa chứ!
Tưởng Lộc cau mày lại không nói gì, hiện giờ cảm thấy vừa quái gở vừa rõ nét.
Cậu chưa từng cầm tay Tô Trầm theo cái kiểu này.
Không ngờ sẽ mềm mại đến thế, nhẹ nhàng đến thế.
Rõ ràng bản năng muốn rụt tay lại, nhưng hình như vì cái cảm giác ấm nóng lạ lùng này mà tiếp tục nữa cũng tạm được.
Tô Trầm để mặc cho cậu nắm, nửa là vì thoáng ngơ ngẩn, gò má nóng bỏng.
Nửa lại vì phải cố gắng theo kịp tư duy của đạo diễn, tìm hiểu xem chị muốn cho cả hai cảm thụ điều gì.
"Thực ra hơi ngại ạ," Bé nói thẳng: "chị cũng biết mà, thường thì bọn em không như này đâu."
Nhan Điện vung nắm đấm: "Chính xác, chính là cảm giác đấy đấy!"
"Những cảm xúc mà vừa nãy các em đang định diễn thì cứ diễn tiếp y nguyên như thế, tức giận cũng được áy náy cũng được, mấy cái đó OK hết!"
"Nhưng trên các cơ sở đó còn phải thêm cái này nữa —— vừa hiếm lạ vừa ngượng nghịu, hai người đều hơi vụng về lóng ngóng, cãi cọ xong thân cận đối phương, bây giờ đã hiểu chưa!"
"Thế nắm thêm lúc nữa," Tưởng Lộc lười biếng nói: "cho nhóc con cơ hội cảm thụ hẳn hoi."
Cậu phát hiện ra vành tai Tô Trầm ửng đỏ, lại cười lên.
"Trầm Trầm, tay của anh trai ấm không?"
Tô Trầm trợn mắt lên trừng cậu.
Có cái đầu anh ấm ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT