Đạo diễn đã dặn trước là phải phỏng vấn một mình.

Lương Cốc Vân đưa Tô Trầm đến cửa theo đúng số phòng, cố gắng kiểm soát biểu cảm của bản thân.



Bé con không với tới chuông cửa, kiễng chân lên thử xong phải hậm hực gõ nhẹ cửa.

Sau này ngày nào mình cũng uống sữa cho coi.



Hai diễn viên lớn tuổi đều đã đến khách sạn trước để làm quen dần, trả lời điện thoại rất hứng thú với cuộc phỏng vấn, lại còn trêu bé vài câu.

Không ngờ nhân vật làm mưa làm gió danh chấn giới giải trí một thời lúc riêng tư lại gần gũi vậy.



Lúc mở cửa, Niên Trì còn đang đắp mặt nạ dưỡng da.

Nay bác đã khoảng U60 U70 rồi, nhưng giữ gìn chăm sóc trông chỉ tầm hơn 40, phong thái sang trọng hiền hậu.

Tô Trầm chưa từng xem phim võ hiệp mà bác gái Ảnh hậu này đóng, tâm trạng rất bình tĩnh, bé cúi người một cái nói rất dõng dạc dạ chào tiền bối ạ.

—— Đây là tuyệt chiêu mà mẹ bé vừa nghĩ ra, cái khó ló cái khôn.



Trong đoàn phim có nhiều trai xinh gái đẹp hơn nữa thì cũng không thể gọi bừa cô chú bác ông bà được.

Gọi tiền bối là chắc ăn nhất, đảm bảo không mích lòng ai hết.



Niên Trì cười cười, đầu tiên gật gù hỏi thăm xong nhìn sang Lương Cốc Vân ở đằng sau Tô Trầm.

“Em là mẹ Trầm Trầm nhỉ.”

Lương Cốc Vân gật đầu lia lịa.

“Fan phim của chị hả?”

Lương Cốc Vân gật đầu rõ mạnh.

“Nào, chị kí tên cho em cái nhé, sau này mình đều quen thân hết ấy mà, không có gì phải ngại đâu.”

Niên Trì rất thoải mái hào phóng nhận chiếc bút từ tay Tô Trầm, viết một câu chúc phúc thật dài, rồi trả quyển sổ lại cho cô.

“Lần sau chờ chị trang điểm cho xinh xong mình chụp cái ảnh nhé.”

Lương Cốc Vân cứng đờ người nói em cảm ơn ạ, não đã đơ luôn rồi.

“Được rồi, giao Trầm Trầm cho chị, khoảng tầm 40 phút nữa sang đón bé ha.”

“Vâng… vâng ạ!”



Quá trình suôn sẻ cứ như đưa con đến lớp học đàn piano ấy.

Tô Trầm đi theo bác vào phòng suite, ngửi thấy ngay hương nước hoa thơm phức ập vào mặt, nhưng không biết tên.

“Chờ chị rửa cái mặt đã, lát thôi là xong ngay.”

Chỉ một lúc sau Niên Trì đã mặc quần áo ngủ xuất hiện lần nữa, rót hai cốc trà lúa mạch to.



“Trước khi vào bài tập thì mình làm quen nhau đã ha.”

“Em là Trầm Trầm ạ,” Tự dưng Tô Trầm thấy hơi rụt rè, ngượng nghịu không ngẩng đầu lên nhìn đối diện với bác: “sau này sẽ diễn Nguyên Cẩm ạ.”

“Nhóc có thể gọi chị là chị Niên,” Niên Trì cười nói: “sau này sẽ diễn mẹ kế của em, chính là hoàng hậu hiện tại.”

“Trước đây Trầm Trầm đã diễn vai gì chưa?”

Tô Trầm lắc đầu.

“Không phải lo đâu, có khi chưa từng qua trường lớp huấn luyện trái lại còn thể hiện được tự nhiên hơn nữa.” Niên Trì gấp mép đánh dấu trang rồi dẹp quyển kịch bản đang đọc dở sang một bên, ra hiệu cho bé đẩy máy ghi âm đến chính giữa, giúp thu được tiếng nguồn thật rõ.

“Trước khi vào vai thì chị rất thích đi dạo loanh quanh hay ngồi một lúc ở phim trường, thi thoảng sẽ bỗng chốc tìm được ít linh cảm trong lúc tiếp xúc với bối cảnh.”

“Linh cảm ạ?”

Tô Trầm ngớ ra giây lát, hỏi thêm: “Diễn viên cũng cần phải sáng tạo ạ?”

“Giống như sáng tác văn ấy,” Niên Trì bưng trà nóng lên thong dong thổi một cái: “đạo diễn và biên kịch sẽ cho em đề bài tập làm văn quy định sẵn, ví dụ như là ‘Mẹ của em’ hay ‘Một cuối tuần đáng nhớ’, nhưng cụ thể viết như thế nào, theo hướng vui vẻ hay buồn thương thì đều là lựa chọn của em.”

“Trước nay em vẫn tưởng là diễn xuất sẽ giống như đọc diễn cảm…”

“Đọc càng chuẩn chỉ thì càng đúng hả? Không thế được đâu.” Niên Trì cười lên, con ngươi đen láy y như tóc mai, toát ra tinh thần sáng láng: “Chị rất vui vì em hiểu ý chị nhanh thế đó.”

“Nào, để chị nói thử về Nguyên Cẩm trong mắt chị với vai trò là hoàng hậu đương nhiệm nhé.”



“Ấn tượng đầu tiên ấy, là thấy rất đáng tiếc.”

“Mới ban đầu, kể cả lúc chị hãy còn là hoàng phi, chị đã thấy em là ứng viên phù hợp nhất cho vị trí hoàng thái tử, tướng mạo nhân phẩm đoan chính, tốt hơn cái ông bô như bị điên của em nhiều.”

“Sau ấy không biết là vì bị hạ độc hay bị bệnh thật, chị chứng kiến em trở nên tàn phế, tính cách cũng dần dà biến đổi từng chút một thành ra u ám suy sụp, cảm giác đặc biệt đáng tiếc.”

Bác khẽ thở dài một hơi, chìm vào trạng thái đồng cảm, gương mặt lộ ra vẻ hiền từ.

Nói ra thấy thật lạ, vừa nãy cảm giác Niên Trì mang đến hãy còn như một người phụ nữ trẻ trung quyến rũ, bây giờ thì đã lại giống như một người mẹ dịu dàng trang nghiêm.



“Cảm xúc này cứ liên tục in dấu đậm hơn.”

“Do một ông bố điên mà hơn 30 hoàng tự đều phải chém giết liên miên ở khắp mọi nơi trên nước Hán, có cái cây hoa gọi là gì ấy nhỉ…”

“Hoa lê mặc bạch ạ.” Tô Trầm bổ sung đúng lúc: “Là cây hoa bên cạnh hồ Thái Dịch nuôi bằng máu của các thành viên hoàng thất.”

Cái cây được nuôi dưỡng nhờ kết tinh máu từ long mạch, hoa nở quanh năm bốn mùa không tàn, những bông hoa loang màu đậm nhạt phản ánh thực tế tuổi thọ và số lượng các thành viên hoàng thất, là một quyển gia phả sống.

Dù có bị gió thổi rơi mất một bông, bông mới vẫn sẽ nhanh chóng mọc ra ở vị trí cũ, mãi đến tận khi bệnh tật qua đời hoặc tự sát thì cuối cùng nó mới khô héo tàn lụi, để lại dấu tích như một vết sẹo.

Cây hoa lê mặc bạch này cũng được hoàng đế tiên tổ phó thác cho sư Thiên Hạnh tự tay trồng từ thời dựng nước.

Trải qua hơn hai trăm năm tưới tắm chăm nom, nay đã có mấy trăm đóa hoa nở, người còn trẻ hoa trắng muốt, kẻ già yếu hoa đen mực.

Mỗi dịp Trung thu tông thất hoàng gia sẽ tề tựu bên hồ, ngắm trăng thưởng hoa, ấy là khung cảnh đẹp viên mãn trong sử sách.



“Chị trông nom bên hồ, dõi theo cành nhánh của đời mấy đứa dần dà rơi rụng, ngoài tiếc nuối ra cũng thấy hối hận lắm nữa.” Niên Trì nhìn bé, viền mắt thoáng đỏ, giọng nói nghèn nghẹn: “Từ đầu đến cuối chị đều là kẻ bàng quan không thể can thiệp trong màn giết chóc này.”

“Trầm Trầm, em có biết cảnh tay đôi khó diễn nhất của chị với em là cảnh nào không?”

“Phần cuối mùa 1 ạ,” Tô Trầm bật thốt lên không cần nghĩ ngợi: “em giết chết đứa em trai cuối cùng nấp trong hoàng cung, sau đó trông thấy chị ở bên bờ hồ Thái Dịch.”

“Chị ôm bông hoa thoắt cái lụi tàn trong tay, quay người nhìn sang em.”

Niên Trì gật gù, dụi mắt một cái: “Đến lúc đấy chắc là mình phải luyện tập mấy lượt liền, đề bài tập làm văn được ghê đó ha.”



“Cảm giác thứ hai là xa lạ.”

“Mới ban đầu mình rất gần gũi với nhau, chị đã xác định sẵn là không sinh được con, em thì là hoàng tử chị yêu quý nhất, nhưng về sau em chạy trốn lưu vong, trở thành người mà càng lúc chị càng thấy lạ lẫm.”

“Vậy nên khi em diễn nhất định phải chú ý thể hiện ra sự ngăn cách trong các giai đoạn trước sau, đào sâu vào cảm giác này.”

Nghe xong con ngươi Tô Trầm thoáng mở to, đùng cái bé hiểu ra ý đồ của đạo diễn: “Bài tập này hay quá ạ… Ban đầu em chưa hề nghĩ đến mặt này.”

“Được ghê đúng không,” Niên Trì cười nói: “giờ em còn nhỏ tuổi, còn có thể tìm gặp bọn chị làm bài tập cùng, nhưng tương lai trưởng thành rồi sẽ có rất nhiều thứ bản thân em phải tự suy ngẫm hiểu ra thôi.”

“Nghe khó ghê ạ.”

“Không vội đâu, em có thể trưởng thành từ từ mà.”



Hai người trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, đến tận lúc Niên Trì tiễn Tô Trầm ra ngoài, bé vẫn còn đang đắm chìm trong kịch bản.

“Được rồi, gặp lại sau nha.”

Tô Trầm nắm tay mẹ, lúc quay đầu tạm biệt bác lại ngẩn ra lát nữa.

Niên Trì đã quay về thành người phụ nữ mặn mà ung dung, so sánh với hoàng hậu do dự yếu đuối thì cứ như hai người khác nhau.

Dường như bé không nhận ra bác ấy lắm, chớp mắt mấy cái mới tỉnh hồn.



Đi vào thang máy, Lương Cốc Vân tiện tay ấn số tầng tương ứng: “Bây giờ quay về sắp xếp lại, ngày mai thì đi gặp ông Hứa —— Hứa Thụy Bình ha?”

“Chờ đã ạ, con muốn đến chỗ này.”

Tô Trầm cẩn thận cất máy ghi âm vào lớp trong túi, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ ơi, lúc sáng mẹ đi dạo ngoại cảnh có trông thấy cây hoa lê mặc bạch cạnh hồ Thái Dịch chưa ạ?”

Lương Cốc Vân không kìm được bật cười: “Hay lắm luôn, mọi người đang thử xem loại hoa nào hiệu quả thật nhất, mẹ dẫn bé đi xem nhé.”



Ban đầu tổ đạo cụ định là bứng một cây hoa lê thật sang đây, nửa thì tô màu thủ công, nửa thì nhờ cậy hiệu ứng hậu kỳ, hô biến thêm vẻ lịch sử lẫn huyễn hoặc cho loài thực vật bình thường này.

Ý tưởng nhanh chóng bị phó đạo diễn chửi cho tắt ngúm.

“Mỗi lần máy quay quay nó lại một kiểu thì chả sụp hết biểu tượng à!”

“Phải làm cây giả ý, cây hoa lê giả mà như thật thật mà như giả!”



Hiện giờ bờ hồ Thái Dịch đang bày hai mấy cây hoa lê giả, cây cao nhất 3 4 mét cây thấp nhất tầm bằng nửa người, hoa giấy hoa lụa hoa nhung lần lượt thay phiên, thử nghiệm vẫn chưa ra kết quả.

Lúc Tô Trầm đến, mới đầu nhân viên công tác tưởng bé là trẻ con chạy từ đâu ra, bước lại gần định mắng đuổi đi.

Ngay lập tức có người cạnh đó nhận ra nhỏ giọng giải thích đây là vai chính, mọi người đang hì hục lụi cụi bận bịu buộc hoa ở đó đùng cái đã ầm ầm lên.

“Chốt vai chính rồi à?!”

“Thảo nào mãi cuối cùng cũng chọn ngày mở máy ——”

“Mau cho xem xem điện hạ ở đâu nào!”

“Điện hạ! Cho chụp chung một tấm được không!”

Tô Trầm: “…!!!”

Bé hơi sợ đám đông, đụng phải lắm người ào đến thế này chỉ muốn co giò chạy theo bản năng, may vẫn còn mẹ ruột cười xòa ngăn ở trước cho.

Một hồi lâu sau, trưởng nhóm xuất hiện hò hét thúc giục tiến độ, mọi người mới về lại vị trí, tiếp tục đánh vật với hoa lê.



Tô Trầm đã đọc bản thảo kịch bản, tận mấy bộ tương lai mình đều sẽ ràng buộc sâu sắc với cái cây này, rất nhiều cảnh độc diễn cũng là ở đây.

Khi Nguyên Cẩm lo lắng mình sẽ chết yểu tuổi nhỏ, khi sợ hãi mình sẽ bỏ mang giữa hỗn chiến.

Khi Nguyên Cẩm quay về hoàng cung lần nữa, khi đứa con đầu tiên chào đời…

Sự sống và cái chết được thể hiện ra theo cách trực quan nhất, hóa thành một bông hoa như con dấu.

Chắc hẳn tình cảm của Nguyên Cẩm với cái cây này cũng phức tạp lắm ha.



Tạo hình của cây vẫn chưa được quyết định trọn vẹn.

Vỏ cây đã thay đi thay lại mấy loại liền, những đường vân ngoằn ngoèo khác biệt đều phải vẽ bằng tay, mùi sơn ở đây đang nồng nặc.

“Xem thử cái này xem,” Giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa: “mảnh pha lê nửa trong suốt, thêm hoa văn dạng mây mù, em vừa đi từ bên kho xưởng sang, tiện mang luôn cho mọi người.”

“Đù! Thiếu gia cậu hộ bọn anh việc lớn luôn rồi đấy!”

“Cái này được này!! Không phải thêm hiệu ứng nữa luôn!!”

“Tôi thấy vẽ thêm ít chi tiết vào cánh hoa vẫn được, nào nào cho tôi xem cái mẫu kia với…”

Tưởng Lộc bước đến gần mới phát hiện ra bé nhỏ đang ngồi xổm dưới một gốc cây.

“Nhóc ở đây à?”

Tô Trầm cũng sửng sốt: “Hôm nay anh không hút thuốc ạ?”

Tưởng Lộc khó hiểu: “Anh rảnh lắm chán quá mới hút, làm sao?”

Lương Cốc Vân dở khóc dở cười, đứng cạnh giảng hòa mấy câu.

“Thằng bé này nhạy cảm với mùi thuốc lắm, vừa rồi đạo diễn giao bài tập phỏng vấn, nó không nghĩ ngợi gì xếp cháu xuống cuối luôn đó…”



Lòng tự tôn của thiếu gia bé họ Tưởng bị xiên một phát ngay tại chỗ, lúc này khí thế chống đối vọt lên.

Có tin là anh đây làm luôn một điếu bây giờ không hả.

Cậu phải diễn chung với nhóc con thò lò mũi xanh mà chưa thái độ đâu nhá, thế mà lại còn bị xa lánh á?

Nó, chê, mình?!



“Hút thuốc không tốt đâu ạ,” Tô Trầm nói rất chân thành: “anh trông bác Hứa mà xem, lúc em gặp bác ý ở sảnh bác ý thơm nức luôn.”

Tưởng Lộc nghiến răng: “Biết rồi.”

Đột nhiên cậu ngộ ra, lúc trên máy bay tự dưng nhóc con này đòi đổi chỗ, có khi cũng là vì mùi trên người mình.

Tô Trầm xáp lại gần thử ngửi cậu, mặt chun lại đầy khổ sở, nhìn cậu với vẻ ái ngại cạn lời.

“Anh. Đây. Đã. Bảo. Biết. Rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play