Hôm bấm máy, Tô Trầm và tiền bối Nghiêm cùng dượt qua một lượt.

Dù đang diễn tập thôi nhưng tâm trạng cũng được đệm bè ổn định, từ đầu tới cuối lời thoại đốp chát qua lại mạnh mẽ, mọi người ở ngoài đều nhìn ra điểm bùng phát đè nén bên trong.

Lục tục sắp xếp xong mấy vị trí máy quay, chuẩn bị chính thức bắt đầu thì bỗng Nghiêm Tư giơ tay tỏ ý dừng lại một lát.



Ông cầm lấy túi máu để ngậm trong miệng mà nhân viên công tác đưa, rồi lại mò mẫm lấy túi máu giấu dưới lớp da giả ra.

"Lấy nước ấm ủ một lúc."

Tuy mọi người không hiểu lí do nhưng vẫn nhanh chóng làm theo.

Ông cụ ngậm túi máu hơi âm ấm, tiếng nói vẫn cứ rõ ràng.

"Một lần đạt luôn."

Tô Trầm tập trung lên tinh thần, gật đầu đồng ý.



Nước tạm thời không vua, chầu vẫn mở như thường.

Kể từ khi dịch xanh bùng phát, trông Văn Tầm Kính như đã già thêm mấy tuổi.

Mấy tháng trước chúng còn đang rục rịch nhăm nhe, định đoạt lấy vị trí cao nhất này bằng đủ mọi cách.

Nhưng hiện giờ dân chúng hỗn loạn, chết đói vô số, các địa phương đều có cả vạn người lang thang chạy nạn.

Cứ tiếp tục thế nữa thì chưa cần rắn xanh trùng lục cắn xé người mà nước khác xâm phạm thôi cũng đã dễ dàng chiếm cứ nhiều quận, e rằng quốc thổ còn khó giữ!

Lúc này đây ai ra mặt làm hoàng đế thì quá bằng cái bia ngắm sống, phải đối mặt với muôn vàn khó khăn.



Văn Tầm Kính đã mưu toan tất cả thậm chí còn sẵn lòng bôi nhọ chính mình có bệnh kín nan y, vốn đã thắng cả ván cờ sắp sửa bay cao thì lại bị ông trời chơi cho một vố.

Lúc quay lại đứng ra chủ trì buổi chầu, mặt mũi lão ta đầy mỏi mệt.

Như thể tinh thần sức lực cả người đã bị rút mất quá nửa, bản thân cũng thấy rõ là châm biếm.



Thời gian này, phe phái lẫn ngoại thần đều đã góp lời nhiều hôm, ai cũng o bế lão ta lên ngôi xưng đế.

Thứ cũng ập đến theo như thủy triều là những tấu sớ kêu gào thảm thương từ khắp các địa phương.



"Giờ phải làm sao đây?"

Có người cả vợ con già trẻ trong nhà đều chết vì dịch bệnh, thực sự bây giờ đã sốt ruột điên lên rồi.

"Hiện giờ tai họa loạn lạc vô kể, triều đình lại như bầy rồng mất đầu, thủ phụ Văn, ông ——"

"Nói nhảm vừa thôi! Thủ phụ Văn có phải là Bồ Tát cứu thế đâu, ông nói nữa há chẳng bằng ép ngài ấy chết!"

Có thân tín hùa theo giận dữ trách mắng: "Ba quân vô dụng thì tướng lĩnh gánh đủ, các quan lại rồi binh lính chết hết rồi chắc, không tự đi cứu trợ giúp người đi chỉ độc giương mắt giơ tay đòi tiền ở đây?"

"Nếu đổ tiền vào mà cứu được dịch bệnh thì đã có người tịch thu gia sản nhà ông lâu rồi nhé!"



Người của hai phe sắp chửi nhau đến nơi thì có người cười vang một tiếng bên ngoài điện.

"Nhộn nhịp thế này mà sao không gọi ta?"

Thiếu niên anh tuấn hiên ngang, sải bước như gió.

Quần thần văn võ nghe tiếng quay người, trông thấy Cơ Linh đã biến mất gần một năm đang thong dong lại gần, bước ngược nắng sớm ánh mắt cháy bỏng.

Phía sau hắn là một bóng người còn quen thuộc hơn đang chậm rãi bước đi, áo khoác lẫn quan miện đều khiến đôi mắt người ta phải chấn động.



Sao lại là ——

Không, không đời nào!

Cơ Linh có ghê gớm hơn nữa thì cũng tuyệt đối không thể...

Không đâu, chắc chắn không thể thế được, ta đã tận mắt chứng kiến đưa tang, không thể thế được!!



Long bào quét đất, miện lưu rủ xuống.

Nguyên Cẩm bước từng bước một vào điện, con ngươi nồng đậm lạnh lẽo, băng giá khó tan.

Giây phút văn võ cả triều trông thấy rõ y, không ai không hãi hùng tim đập như trống chầu, cứ như gặp ma giữa ban ngày.

Bệ hạ —— chẳng lẽ bệ hạ ngài ấy chưa chết?!

Không, không thể, ngài ấy đã được táng vào hoàng lăng từ lâu mà, đây là chết xong sống lại, chết xong sống lại kia!!



Có người đã bắt đầu run lẩy bẩy, không đứng vững.

Có người tưởng là mình đang nằm mơ, hoang mang ngó nghiêng trái phải, không dám há miệng lớn tiếng dù rất muốn gào lên kinh hoàng.

Ông trời ơi, trên đời có chuyện chết mà sống lại thật ư!!



Khoảnh khắc đứng giữa sảnh điện, Nguyên Cẩm nhớ tới cô bé vẫn cứ chết vì dịch xanh ấy.

Y quan sát bộ dạng lòng dạ bồn chồn toan tính của lão già người trẻ, có vẻ y đang cười, nhưng ánh mắt lại đau thương.

Phải lấy mạng của tất cả bọn người này đổi cho cô bé, để cô bé sống thêm dù chỉ một khắc.



Tuy trong số quần thần không thiếu kẻ văn thao võ lược, nhưng giờ đây chứng kiến y quay về nhân gian ai ai cũng run rẩy co quắp không khác súc vật, hồn như sắp bay đi.

Cơ Linh quát to một tiếng: "Còn không quỳ xuống!"

Bây giờ mới có người như choàng tỉnh khỏi mộng, cúi đầu quỳ rạp xuống sàn!

Hàng vạn người trong sảnh ngoài điện ngay lập tức quỳ lạy hô lên như sóng triều cuồn cuộn, âm thanh cũng run rẩy theo.

"Ngô hoàng hồng phúc tề thiên, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!"

"Cung nghênh bệ hạ hồi cung, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!"



Nguyên Cẩm không hề lên tiếng.

Y quay đầu trông ra đám đông chật kín lít nhít như giun như kiến đang cúi mình vái lạy ở ngoài điện, có một khoảnh khắc như gặp ảo giác.

Cô bé đã cứu mạng y đang trêu chọc chú chim sẻ y hệt ngày xưa, ngoái lại toét miệng cười với y.



Cơ Linh nhấc kiếm, ánh mắt nhìn về phía trước điện đầy khinh miệt.

"Văn Tầm Kính." Hắn gọi thẳng tên húy của thủ phụ: "Chuyện đến nước này..."

Lão già vẫn bất động tại chỗ, đứng yên lẻ loi giữa đám người cúi mình quỳ rạp.

Lão thần ba triều cuối cùng đã già nua, tất thảy dã tâm đều biến thành bọt nước.

Có cầu xin thế nào chăng nữa cũng chỉ có đường chết, chẳng thà đứng thẳng thêm ít nữa.



Ba chữ Văn Tầm Kính cất lên khiến bao nhiêu sĩ tử phe Văn phải rùng mình, sống lưng cũng èo uột đi theo.

Họ biết.

Họ biết hết, bệ hạ chết vì... chết vì mưu kế của thủ phụ Văn.

Nhưng, nhưng bệ hạ là người được đêm Trùng Quang lựa chọn! Thủ phụ Văn ông điên thật rồi, hoàn toàn không một ai dám ngờ sẽ có ngày hôm nay!!



Nguyên Cẩm đưa mắt về, bước lên thêm mấy bước, cầm lấy kiếm trong tay Cơ Linh.

Lưỡi kiếm tôi trong than đá, dày nặng đầm tay, chém tóc còn đứt.

Nhưng y cầm chỉ bằng một tay, bước đi nhẹ nhàng như không.



Hình như phải đến giây phút Nguyên Cẩm đi về phía Văn Tầm Kính, rất nhiều người mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng say sưa, vội ngẩng phắt lên.

Bệ hạ —— chân, chân ngài ấy khỏi rồi ư?!

Tại sao sau khi chết đi sống lại ngài ấy cứ như thay da đổi thịt, một tay cầm được kiếm dài nặng trịch rồi đi đứng không khác người thường thế kia?!



Vừa nãy khi chứng kiến đế vương trở về, thái giám nào nhát gan quá còn ngất xỉu luôn tại chỗ mất một hồi.

Sao có thể ngờ đế vương non trẻ mười mấy tuổi không chỉ quay lại trần gian mà còn có được cơ thể khỏe mạnh thế kia, không khác nào tiên nhân nhập hồn, không nhìn thấy bất kì dấu vết bệnh tật lâu năm nào nữa luôn.

Sao có thể vậy! Sao lại ra vậy!



Trong lúc đám người hoảng loạn sợ hãi, Nguyên Cẩm đã đi đến trước mặt Văn Tầm Kính, một tay nâng lưỡi kiếm sắc lạnh lên gác giữa cổ lão ta.

Nhẹ tênh như kiểu tiện tay đặt chén trà xuống, hay là đi một nước cờ.

"Thủ phụ Văn vất vả toan tính, giết vua mưu phản, chắc không ngờ lại có hôm nay nhỉ."

Lão già cười nhạt ngẩng đầu: "Ngài giết ta đi là được."

"Giết ông?"

Thiếu niên cũng bật cười khẽ.

Ngay giây tiếp theo, không để cho bất kì ai kịp phản ứng, y đã bóp ngay lấy cổ Văn Tầm Kính rồi đè lão ngã luôn ra đất chỉ bằng một tay.

Ngón tay thon dài trắng nõn siết vào từng tí một, khiến người ta không thể nào hít thở nổi.

Nhãn cầu Văn Tầm Kính lồi ra, quai hàm đã không còn dưỡng khí, lão bắt đầu mất kiểm soát duỗi chân ra vùng vẫy.

Lão thần có nho nhã ung dung tới đâu đi nữa thì giờ phút này cũng phải lõa lồ hết thảy trạng thái lố bịch ghê tởm nhất dưới con mắt chứng kiến của đám đông, dồn sức mong bẻ được bàn tay kia khỏi cổ mình.



Lão ta từng chèn ép đế vương ba đời, tác phẩm thư họa lưu danh truyền kì, được vô số học trò ngưỡng mộ tôn kính.

Nhưng thời khắc này lão ta đã quay về thành một tên khọm già tuyệt vọng khó coi.

Đạp chân không ngừng, thở dốc dồn dập, phát ra những tiếng hít chói tai vỡ vụn tan nát của vật già sắp chết.

Sao người trẻ tuổi kia chịu cho lão ta chết sung sướng dứt khoát chỉ bằng một kiếm thủng tim được.

Bàn tay chốc lại thả lỏng ra, chốc lại ghì chặt vào, đè nghiến lão ta trên mặt đất, lổm ngổm kêu đau, hô hấp cứ cạn dần đi từng chút, cơn tuyệt vọng không ngừng phóng đại thêm.

Văn Tầm Kính gồ đầy gân xanh, hai mắt đã đỏ quạch, cái cổ họng bị bóp chặt chỉ phát ra được tiếng thều thào rít tai.

"Ngươi... giết ta đi," Cuối cùng lão ta bắt đầu van xin: "giết ta đi, giết ta!!"

Lão ta trở nên hèn mọn vặn vẹo, như con côn trùng đang bị dí nát.

"Van xin ngươi, ngươi làm ơn!!"



Tất cả các kí ức đều vỡ tan.

Lúc này đây điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, thậm chí mọi người phải đè nén cả tiếng thở của mình.

Quan lại cấp thấp ở chỗ xó xỉnh nhất bịt chặt miệng mũi, cũng buộc phải tận mắt chứng kiến đế vương trở về trần thế, báo thù nhẹ bẫng giản đơn như bóp chết một con kiến.



Đột nhiên Nguyên Cẩm thả tay ra.

Văn Tầm Kính hít sâu một hơi thật mạnh, toàn bộ lốt ngụy trang đã nát vụn không còn lại gì, lão ta hít thở dồn dập được giây nào hay giây ấy, nước mắt không ngừng trào ra theo phản ứng sinh lí.

Lão không muốn chết, lão hối hận rồi, lão hối hận thật rồi ——

Đúng vào khoảnh khắc đau đớn hối hận bị phóng đại đến tột cùng thì kiếm dài cắm xuyên thật mạnh, máu bắn đầy đất!

Máu cứ như mưa đùng cái tóe ra, phun trào như thác, máu đỏ lòm nóng bỏng vô tận điên cuồng phọt lên tứ tung, ướt đẫm cả người, nửa người là vàng ngọc nửa người là đen sậm!



Giây phút ấy con ngươi Tô Trầm co rụt lại, cảm giác nóng hổi khiến bé giật thót thoát vai.

Quá chân thật. Máu vẫn nóng bỏng.

Máu bắn tóe lên cổ bé, vai bé, tay bé.

Cảm giác nhơm nhớp len lỏi vào những kẽ ngón tay đang cầm kiếm, mùi tanh tràn ngập khoang mũi, thật đến nỗi khiến người ta khiếp sợ.

Không, không...



"Cut!"

Nhan Điện huýt sáo một tiếng: "Quay tốt lắm, đạt rồi!"



Đạo diễn tuyên bố xong mọi người xung quanh mới xông vào theo, kiểm tra tình hình sức khỏe của ông cụ Nghiêm Tư.

Đoạn bóp cổ vừa nãy chân thật quá, đặc biệt là lúc ông lão ra sức đá chân giãy giụa, có người không bình tĩnh được chỉ lo xảy ra sự cố gì.

Nghiêm Tư được dìu ngồi dậy, hoàn toàn không cảm giác chi hết.

"Diễn thôi, đừng sợ."

"Không bị bóp thật ạ?!" Con gái ông cụ cũng có mặt ở trường quay, đứng xem thôi mà sắp vỡ đê nước mắt: "Bố, vừa nãy con sợ hết hồn luôn thật đấy, bố, bố diễn như này ——"

"Thì thế mới là diễn chứ." Ông Nghiêm quệt bớt máu trên mặt, dở khóc dở cười: "Vài đường cơ bản thôi, có gì mà sợ."



Đúng là Tô Trầm không dùng sức thật.

Tay của bé cũng cong gập lại nổi đầy gân xanh nhưng thực ra vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định giữa ngón tay và cổ họng, phần lớn đều nhờ bạn diễn chung phối hợp quá tốt biến giả thành thật.

Nhưng bé vẫn đang quỳ giữa vũng máu, nhất thời không bình tĩnh nổi, cứ như hồn lìa khỏi xác.

Máu nóng hổi.

Vừa nãy máu văng lên mặt bé, chân thật đến mức hoàn toàn không thuyết phục được bản thân nữa.



Tưởng Lộc nhíu mày đang định đỡ bé dậy thì Tô Trầm nâng tay ngăn lại.

"Đạo diễn," Bé nhìn ra phía ngoài ống kính: "đoạn này có đạt không ạ?"

"Đạt chứ." Nghiêm Tư đã được dìu đứng lên, cúi đầu nói: "Cháu diễn tốt lắm."

"Nhưng mà —— nhưng mà vừa nãy cháu sợ." Tô Trầm bỗng cao giọng lên: "Vừa nãy có mấy giây cháu bị thoát vai luôn rồi ạ, cảnh cháu hốt hoảng bị quay cả rồi ạ."

Không ổn... lúc nãy tầng cảm xúc ấy trộn lẫn vào trong, không nên như thế!

Hỏng mất rồi, phá hoại cảnh này rồi, bé phải làm lại lần nữa thôi.

Tiếng của ông cụ vang lên tiếp lời.

"Đây mới là nguyên nhân ông nhờ mọi người làm nóng túi máu."

Nghiêm Tư nhìn chăm chú vào mắt bé, nói rất từ tốn: "Ông kiểm tra thử rồi."

"Các cảnh cháu giết bất cứ ai trước kia đều chưa thể hiện ra nỗi sợ này."

"Chỉ có hôm nay, vào lúc này, cái sợ sệt của cháu mới cần thiết nhất, mới chân thật nhất."



"Tất cả mọi người đều đang sợ cháu, cháu thì lại sợ ông, người đã bị một nhát xuyên cổ."

"Cháu diễn được đến tầng này thì nhân vật của ông cháu mình mới xem như sống thật."



Tô Trầm như được dội một gáo nước lạnh tỉnh hồn, ngơ ngẩn nói: "Ông..."

"Thế là ông đóng máy rồi, tặng cháu nốt ít cảm giác cuối cùng của phái trải nghiệm đấy."

Nghiêm Tư cười vỗ vai bé.



Tô Trầm vẫn đang chấn động, mãi lâu chưa phản ứng lại nổi.

Đây là tiết học ngoạn mục nhất bé từng tham gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play