Tưởng Lộc vốn định cúp máy, trầm mặc một hồi ở đầu bên kia như đang cân nhắc điều gì.

"Bác gầy đi rồi." Cậu nói đơn giản: "Không chỉ gầy mà mắt còn vàng hẳn, anh lo cho bác lắm."

Tô Trầm nghe cũng thấy lo, hỏi thêm: "Đạo diễn Bặc bị bệnh ạ? Ông vẫn không chịu nghỉ ngơi hẳn hoi ạ?"

"Bác sĩ tư nhân khuyên mấy lần liền rồi, mẹ anh cũng bị đánh động phải sang một lượt." Tưởng Lộc thở dài: "Tính tình nhà anh bướng gia truyền, đã lên cơn ngang là căn bản chẳng chịu nghe ai hết."



Sau đó Tô Trầm gọi điện ngay cho ông Bặc Nguyện, điện thoại kêu hai lượt mới có người nghe.

Phía bên kia truyền tới tiếng chén rượu cụng nhau, chắc là đang ở bàn tiệc xã giao nhốn nháo, nghe thấy được cả tiếng cười nói xa lạ nữa.

"Chúc mừng năm mới ông ạ," Bé che ống nghe lại để nghe rõ tiếng hơn: "ông đang ở đâu thế ạ?"

"Trầm Trầm đấy à ——" Đầu óc Bặc Nguyện nhảy số cực nhanh: "có phải Tưởng Lộc mách cháu không thế?"

"Đâu ạ, cháu nhớ ông rồi nên gọi điện hỏi thăm thôi ạ." Tô Trầm nghe tiếng người lao xao ở chỗ ông, đoán đại khái là bên đó cũng đang mừng năm mới: "Trời lạnh thế này, đã ăn sủi cảo chưa ạ?"

"Sủi cảo ở Chử Thiên cháu cũng biết ấy mà, nhân không chính cống, cho cả hành vào nhân mùi ơi là mùi," Ông bác cũng lười đưa đẩy cùng cả đám mê rượu, đi tìm một góc khuất yên tĩnh trò chuyện với bé: "chờ quay xong bộ thứ tư cháu sang nhà ông chơi, ông gói sủi cảo nhân hỗn hợp tự băm cho cháu luôn!"

"Dạ, để cháu nhào bột cho!"

Còn chưa cho Tô Trầm cơ hội nghĩ xem vòng vèo thế nào để thăm hỏi sức khỏe ông thì đạo diễn luống tuổi đã đổi đề tài.

"Cháu lại đang ngày ngày ở nhà học hành đấy hả, đừng có lo thi thố suốt làm gì, ra ngoài đi chơi nhiều vào."

"Hồi bọn ông á cứ tan học là phải đi bắt dế, ông còn biết đan cái lồng nhỏ tám góc nữa cơ, hầy, về sau ông bắt gặp ở chợ cây cảnh mà không nhớ ra nổi là phải bắt đầu từ chỗ nào luôn."

"Từ nửa năm trước là cháu đã hết ho rồi ạ, ông đừng lo."

"Thế hử." Ông bác cười nói: "Đóng phim là chuyện cả đời cơ mà, vội gì đâu."

"Ông bảo cháu này, con người sống đến 70 tuổi, chưa chắc đã dùng được đủ 70 năm."

"Kiểu gì chả phải có mấy năm nước miếng tùm lum tùm la, mấy năm nghiêng ngả xiêu vẹo, cháu phải phân bổ sức lực tinh túy cho đều, đừng nghĩ là muốn dốc hết khả năng một lèo cạn luôn."



Chờ hết cuộc gọi thì Tô Trầm đã được dạy bảo dặn dò rất là ngoan ngoãn đâu vào đấy, mãi đến lúc sắp cúp máy bé mới nhớ ra mình cần nói gì.

"Ông phải chú ý sức khỏe đấy ạ, ông uống ít rượu thôi!"

"Ừ, nhớ rồi mà." Bặc Nguyện ho một tiếng, cảm khái: "Nếu mà sống được thêm 20 năm nữa thì cái gì ông cũng cai hết."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Trầm ngẫm lại một lượt, có một khoảnh khắc nào đó cảm giác không được ổn lắm.

Bé vẫn tưởng rằng ông đạo diễn bị tái phát bệnh mãn tính thôi, không nghĩ nhiều hơn nữa.



Thời điểm mấu chốt lớp 9, ở rất nhiều gia đình khác sẽ là bầu không khí toàn quân sẵn sàng, ngoài xem trực tiếp Thời sự ra thì phần lớn thời gian tivi ở nhà đều tắt ngúm.

Nhưng Tô Trầm xem như trường hợp đi công tác ở ngoài mấy năm liền, bây giờ được về nhà thường trú một năm rưỡi, mọi người ở nhà đều không yêu cầu gì về mặt thành tích hết.

Trầm Trầm! Mình đi du lịch đi! Nhà mình cùng đi phiêu lưu trong núi!

Hay hôm nay đi bảo tàng không, ba mẹ đi với con ——

Tối mình thử nướng vịt nguyên con bằng lò mới xem sao, nhồi thêm táo vào bụng nữa!



Ngày mùng 2 tháng 1 vẫn được nghỉ phép, Tô Tuấn Phong lôi ra được hai chiếc xe đạp địa hình từ đâu không biết, dẫn bé đi đạp xe quanh núi.

Đang vào tầm lạnh nhất của mùa đông, tuy mặt trời đã lên thật cao nhưng gió mạnh đã thổi bay mất nhiệt độ của nắng, chỉ còn sót lại cảm giác được soi rọi.

Tuy ba Tô chỉ tính là có sở thích nghiệp dư, chuẩn bị đầy đủ trang bị thôi nhưng bộ áo đạp xe liền thân anh mua cũng rất vừa vặn.

Anh dẫn Tô Trầm đi, bắt đầu xuất phát từ chân núi, khắc phục trọng lực đạp lên dốc cao suốt dọc đường, chỉ lát sau tiếng gió đã rít gào phía ngoài chiếc mũ bảo hiểm.

Mới đầu hãy còn tương đối nhẹ nhàng đơn giản, càng lên cao thì càng vắng du khách đi dạo ngắm cảnh.

Lúc bánh xe cán qua cành khô lá rụng thì những tiếng tí tách giòn giã cứ nối nhau vang mãi, rồi ngẩng đầu lên sẽ trông thấy chim chóc đang sải cánh bay về phía xa rộng hơn nữa.



Đoạn đầu Tô Trầm chỉ thấy mệt, đạp theo sau ba xong dần dà cũng cảm nhận được cái thú của nó.

Thế giới của bé lại trở nên thật giản đơn thuần khiết.

Quan hệ xã hội, kịch bản tác phẩm, rồi cả bao chuyện lặt vặt lớn nhỏ ở trường, tất cả đều đã được lọc đi biến mất trong quá trình đạp xe.

Bé chỉ cần dõi mắt ngắm cảnh, đạp bàn đạp dưới chân.



Tiếng chuông chùa vang trên đỉnh núi xa xăm, như bao tiếng gọi thật thanh thản.

Thể lực của Tô Tuấn Phong không được bằng khi xưa nhưng anh cũng đạp một mạch đến giữa sườn núi mới dừng lại, lấy chai nước khoáng đưa cho con trai.

Khi cởi mũ bảo hiểm ra, ánh nắng ấm áp trong xanh rọi từ cây cao xuống, vừa khéo dừng chân trên khuôn mặt.

Tô Trầm vặn mở chai nước uống mấy ngụm, bỗng dưng nói: "Con thấy chân thật hơn nhiều rồi ạ."

"Chân thật?"

"Đợt trước tuy đã về nhưng hình như hồn vẫn còn đang ở lại Chử Thiên ấy ạ."

Tuy nói vậy nghe rất mê tín, nhưng nhất thời hiện giờ chưa tìm ra cách diễn tả nào sát hơn.

Tô Trầm uống nước rất nhanh, suýt thì bị sặc, nụ cười sáng láng hẳn ra.

"Hôm nay đạp xe theo sau ba, đi đường núi chưa đi qua bao giờ, hình như lại tìm về được cảm giác hồi xưa lúc chưa vào nghề diễn."

"Cũng giống... quay về làm trẻ con lần nữa ạ."

Bé ngó lên bầu trời xanh thẳm, vươn vai một cái thật dài: "Thảo nào ông Bặc suốt ngày bảo con ra ngoài đi lại nhiều vào."

Hôm nay cái cảm giác vương vấn dính dáng dở dang mới đứt gãy triệt để, cả người bé đều nhẹ nhõm đi bao nhiêu.



Tô Tuấn Phong thấy vậy thì rất yên tâm, chụp tận mấy bức ảnh để còn gửi vợ, quay người sang nhìn Tô Trầm: "Chắc hẳn con thấy là đợt này ba mẹ như đang bồi thường con đúng không."

Từ khi trở thành diễn viên, rất nhiều chuyện trong cuộc sống đều không được tự do giản đơn như xưa nữa.

"Thực ra ba mẹ cũng chỉ muốn giúp con cảm nhận được là lúc làm những việc khác... thì con vẫn giỏi y như thế."

Bé có thể làm đầu bếp xuất sắc Tô Trầm hoặc là học sinh ưu tú Tô Trầm của trường, cũng có thế làm chuyên gia du lịch Tô Trầm.

—— Nhưng tuyệt đối không phải chỉ là cái bóng của Nguyên Cẩm.



Hai cha con xuất phát từ sáng sớm, tới tận giữa trưa mới đạp lên đến đỉnh núi.

Lúc này mặt trời đang chói lọi rực rỡ, nhìn bao quát xuống còn tráng lệ rộng lớn hơn, cánh cửa lòng cũng mở toang ra theo.

Tô Trầm vịn một tay vào tay lái, trông ra đường sắt cùng dòng xe như những con rắn loằng ngoằng ở thành phố đằng xa, ngửi thấy mùi hương của cây tùng bách giữa gió đông lạnh buốt.

Trong thời gian ba năm, bé đã quen với việc nghiền ngẫm suy nghĩ của Nguyên Cẩm, cảm nhận vui buồn của Nguyên Cẩm mọi lúc mọi nơi.

Mỗi lần chìm đắm vào kịch bản, cười vui quát giận trước ống kính thay cho nhân vật ấy như linh hồn thông nhau, đều là quá trình không ngừng vùi mình xuống sâu thêm nữa.



"Ba, đúng là con nên đến đây từ trước mới phải."

Bé lẩm nhẩm: "Có lúc chắc con đã lún vào cồn cát đến tận vai rồi mà chưa nhận ra nữa."

Tô Tuấn Phong không hoàn toàn hiểu hết những gì con trai nói, chỉ vỗ vào xe đạp: "Nếu con thích thì về sau ba sẽ thường xuyên đạp xe cùng con, vừa khéo rèn luyện sức khỏe luôn."

"Hồi trước áp lực dâng lên đến vai rồi, giờ thì sao?"

"Được ba kéo ra rồi ạ." Giờ phút này Tô Trầm cảm giác đã sáng mắt sáng lòng, có sự khoan khoái khó mà diễn tả: "Buổi tối mình nặn sủi cảo đi ạ, con sẽ trộn nhân."

"Được! Mình ăn sủi cảo thịt cừu ha!"



Mấy năm nay nhiệt độ nóng lạnh của bé vẫn luôn trong quá trình chuyển biến tuần tự, nhấp nhô không ngừng, lúc cao lúc thấp.

Hồi 10 tuổi bé hoàn toàn lạnh.

Ấy là sự đắc ý vui vẻ trong thế giới nhỏ của riêng mình, chưa từng tiếp xúc sự đời, lãnh đạm rõ rệt với người ngoài, chỉ hé lộ phần nào ấm áp trước người thân trong gia đình.

Sau ấy diễn Nguyên Cẩm thì lại giống ngoài nóng trong lạnh.

Nóng dành cho các phóng viên truyền thông tới tấp đông đảo, sau khi nổi danh thì phải hòa nhã lịch sự với mỗi đối tượng hợp tác.

Nhưng lúc diễn xuất một mình thì phải thấu hiểu phương diện chán ghét thế gian của Nguyên Cẩm, thể hiện được nội tâm nguội lạnh tới mức nát rữa ra trước ống kính.

Giờ đây cuối cùng cũng đã đến cái tuổi đẹp nhất.

Bé được ấp ủ bởi khí thế tuổi trẻ tựa ngọn lửa, từ ấy tạo thành nụ cười ấm áp, trái tim cháy bỏng.

Có lời kêu gọi từ thiên phú vang vọng chẳng dứt, như thể học hành gì cũng trôi chảy suôn sẻ.

Tình yêu cùng niềm vui ngập tràn bao bọc quanh mình, vô cùng vô tận, chẳng phải lo cạn.

Vấn đề nho nhỏ duy nhất cần băn khoăn chỉ là phải lâu lắm nữa mình mới được về đóng phim, với cả liệu có phải mình đang hơi bám anh Lộc quá hay không mà thôi.



Sau buổi đạp xe lên đỉnh núi, Tô Trầm ở trường trở nên sáng sủa thoải mái rõ rệt.

Bé không có vẻ huênh hoang ngầu lòi kiểu Tưởng Lộc, thỉnh thoảng được bạn nữ bắt chuyện còn ngại ngại, nhưng dần dà cũng chủ động tham gia các thứ nhiều hơn.

Ví dụ như lên bảng làm bài trong giờ toán, một mình cầm phấn phân tích triệt để biểu thức rất là rành mạch tỉ mỉ.



Đề thi lớp 9 luôn luôn cho thêm vài câu phân loại học sinh, có những câu chưa chắc gia sư đã dạy đến.

Nhưng bé lại vẫn cứ giải được, còn giải nhanh hơn cả các bạn khác trong lớp.



Mới đầu lúc phát hiện ra bé muốn đứng lên trả lời câu hỏi, thầy dạy toán vừa có cảm giác phấn khởi vì được đến gần hơn với diễn viên yêu quý, vừa tràn đầy lòng quan tâm và hãnh diện của giáo viên dành cho học sinh.

"Câu này các bạn khác cũng chưa làm ra, em biết làm hả?"

"Em biết hướng giải ạ, chắc là phần tính toán sẽ hơi khó."

Tô Trầm cầm phấn, vẽ đường tham chiếu giữa hình tam giác và hình tròn.

Giọng nói của bé đã được rèn luyện đầy đủ, dù chỉ đang mặc đồng phục đứng cạnh bảng đen thì vẫn có cảm giác phi phàm như kiểu đang đứng kí tên trên thảm đỏ vậy.



Từ góc nhìn của bạn cùng bàn Hạ Tiểu Thiện thì người anh em này phải gọi là phát sáng từ trên xuống dưới, sức hấp dẫn cao tới độ đáng sợ.

Bản thân cậu bạn này nhìn còn phải thấy hơi hơi mê mẩn, tỉnh hồn lại dụi mắt xong phát hiện ra cả học sinh cá biệt ngồi bàn cuối lớp cũng đang lơ ngơ theo dõi Tô Trầm giảng bài.

Đỉnh thực sự... Tô Trầm nổi tiếng được cũng có lí do cả.

...Sao cậu ý cứ như kiểu từng học ballet ấy nhỉ, đứng yên thôi mà tư thế cũng đẹp thế kia? Hay thực ra cậu ý là yêu quái??



Tô Trầm thuận lợi giải xong đề bài, quay về chỗ ngồi rồi thầy toán mới chớp mắt một cái rõ mạnh.

"Vỗ tay, bạn làm quá chính xác!"

Mọi người cũng giật mình hoàn hồn, thực ra chưa chắc đã nghe hiểu bài được bao nhiêu nhưng tất cả đều vỗ tay bốp bốp bốp theo.

Thầy toán viết tiếp theo bài giải của bé trên bảng, giữa quá trình còn phải quan sát Tô Trầm thêm mấy cái đầy khó hiểu.

Kì lạ thật đấy.

Vẻ ngoài Tô Trầm không thể xem là đặc biệt yêu kiều hay tuấn tú, nếu phải so sánh thật thì Tưởng Lộc mắt to mày rậm hơn hẳn.

Nhưng mà... từ đầu đến chân bé đều toát ra vẻ sáng sủa trong veo, như một cục đá lạnh giữa mùa hè, đủ khiến người khác không thể dời mắt đi được.



Hạ Tiểu Thiện lặng lẽ thầm thì với Tô Trầm.

"Tiếng lúc cậu nói khác hẳn với bọn tớ, cảm giác... cảm giác giống kiểu cô dạy văn ấy?"

"Đó là cộng hưởng cả khoang ngực á," Tô Trầm nhỏ giọng nói: "xong tớ dạy cậu."

"Cậu siêu ghê, vừa là học sinh giỏi vừa là diễn viên giỏi, ông bà tổ tiên chắc trên đấy chắc phải bắn pháo hoa ăn mừng mất."

Hai má Tô Trầm đỏ bừng vì được khen, bé khẽ lắc đầu.

Anh Lộc vẫn siêu hơn một tí cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play