Một phần mọi người phấn khích hớn hở là vì "cuối cùng mình cũng được gặp minh tinh ngoài đời", còn một phần nữa thì xuất phát thuần túy từ sự yêu thích với bản thân bộ phim.
Trầm Trầm là vai chính, điều này có nghĩa là sao? Nghĩa là làm gì còn ai hiểu rõ mọi thứ liên quan đến phim hơn bé nó nữa?!
Có chi tiết nào đang đoán mò đang xoắn xuýt, giờ chẳng mau chóng túm lấy bé nó hỏi đi chứ còn chờ chi?!
Đón Tết xong một lượt, từ trong thôn lên thành phố, từ thím bác em trai không quen cho đến hàng xóm rảnh rỗi qua nhà biếu hoa quả, đều có một ngàn lẻ một các loại suy luận về diễn biến bộ phim.
Trầm Trầm đọc tập 6 tập 7 chưa? Bao giờ Văn Trường Cầm mới viết đến đoạn sau thế, có phải viết xong từ lâu rồi giấu đấy chưa bán không?!
Về sau rốt cuộc là Cơ Linh có phản hay không, ông cụ Tôn ở thôn xem phim xong bảo là cái thằng trẻ trâu này đảm bảo tương lai sẽ tạo phản luôn đó?
Trầm Trầm em đọc đến bộ thứ 4 chưa! Đến lúc đấy là em ngỏm đó nha, quay phim tới đoạn ấy thì là không đóng nữa thật hả?
Ứng Thính Nguyệt là người xấu đúng không? Tớ cứ cảm giác cổ chính là BOSS sau màn ấy!
Tô Trầm không thể ngờ là câu hỏi của quần chúng nhiệt thành lại có thể lòe loẹt đa dạng đến thế này, ngồi nghe mà còn bất thình lình bị tiết lộ xừ mất các kiểu diễn biến ở tập 5.
Bé dở khóc dở cười, cố gắng hết sức trả lời từng câu một theo nội dung trong bản thảo truyền thông, cũng để ý săn sóc đến tâm trạng của tất cả mọi người, không đến nỗi làm mọi người cảm giác mình đang qua loa lấy lệ.
Thi thoảng lại gặp ác mộng, mơ thấy một năm nọ mình về nhà ăn Tết xong không nhịn được tiết lộ hết luôn, hôm sau đã nhận được thông báo khởi tố ra tòa từ bộ phận pháp chế của đoàn phim.
Trên tòa, bạn nhỏ khóc nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi: "Cháu không dám nữa đâu ạ!"
Lúc tỉnh dậy Tô Trầm bọc kín chăn nín nhịn một hồi, duỗi tay làm động tác kéo khóa miệng.
Không tiết lộ, ai dỗ cũng không.
Lần này về nhà ngoài đón Tết ra còn có một nhiệm vụ rất quan trọng —— chăm nom cho mẹ.
Thực ra Lương Cốc Vân tung tăng nhảy nhót, không hề yếu ớt như Tô Trầm tưởng tượng.
"Mẹ bé phải đi làm đến tầm khoảng 9 tháng rồi mới nghỉ cơ," Lương Cốc Vân bóc vỏ hạt dẻ cười, lải nhải: "vai bê được tay xách được, không phải giành giật đỡ mẹ việc gì đâu."
"Thế cơ ạ..." Tô Trầm nhỏ giọng nói: "Bắt buộc phải đi làm suốt ạ."
Bé biết ba mẹ không muốn động đến thu nhập của mình, nhưng giờ là trường hợp đặc thù, cũng đâu cần vất vả đến mức đó chứ.
"Cũng có phải mỗi mình mẹ thế đâu, tất cả các bà mẹ đều phải đi làm như này mà." Lương Cốc Vân dở khóc dở cười, duỗi tay đút cho bé một viên hạt dẻ cười ngòn ngọt: "Bé không cần nói mẹ cũng biết bé đang nghĩ gì."
"Thực ra ngay từ đầu tiền lương đóng phim của con đã nhiều lắm rồi, nhiều đến mức đủ để mua thêm cái nhà mới toanh nữa mà không cần vay trả góp luôn."
Cô thở dài thườn tượt, bỏ chỗ hạt bị hỏng vào thùng rác.
"Nhưng nói sao nhỉ, nếu cả ngày từ sáng đến tối mà chỉ chơi bời lê la thì sẽ chán lắm, chán đến hoang mang đổ bệnh được ấy."
"Hình như phải tìm được cảm giác hiện diện từ công việc của mình, đạt được thành tựu gì đó kể cả chỉ một chút xíu thôi, thì mới thấy cuộc sống vẫn còn ý nghĩa."
Tô Trầm trầm ngâm nói: "Có phải đợi bao giờ lớn lên con mới hiểu được mấy triết lí lớn lao như này không ạ."
"Có thể lắm, nhưng tốt nhất là con đừng hiểu làm gì." Lương Cốc Vân cười rất rạng rỡ: "Nếu rảnh được thì cứ rảnh đi, ở nhà thư giãn nghỉ ngơi 2 3 năm, ba mẹ cũng không chê bé đâu á."
"Còn lâu con mới thế!"
Vốn dĩ bé tưởng là mình về nhà xong sẽ chốc chốc cần phải chăm lo cho mẹ nôn mửa súc miệng, hoặc là xoa bóp tay chân giúp mẹ.
Nào ngờ ngoài việc bụng to dần, ăn uống phải kiêng khem ra thì tất cả các thứ khác mẹ đều bình thường chẳng thay đổi gì.
Hết kì nghỉ, lại đến ngày quay về đoàn phim đi làm, Tô Trầm bắt đầu luyến tiếc.
Đợi lâu lắm bé mới được về với sự ấm áp gần ngay trước mắt của người nhà, lên máy bay xong là lại phải chia cách quãng đường rõ dài, mọi thứ đều biến thành đầu bên kia điện thoại xa lắc.
Mãi đến khi đi qua cửa an ninh rồi Tô Trầm vẫn còn ngoái lại trông theo bóng hình ba mẹ phía xa xa.
Bé vẫy tay thật mạnh.
"Sắp đóng máy rồi ạ!"
"Chờ con về nhé!"
Khoảng cách quá lớn, bé không trông thấy rõ nét mặt ba mẹ, chỉ có sống mũi cay xè.
May là việc quay chụp phần sau rất đơn giản trôi chảy.
Bộ đầu tiên chủ yếu là Nguyên Cẩm trốn chạy phản đòn, quay về hoàng cung dưới sự che chở của bà lão Xương Rắn và Cơ Linh, đến cuối thì trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.
Bộ thứ hai khắc họa quá trình cậu dồn sức cân bằng thế lực phe Văn, nâng đỡ người cũ họ Tiêu, đồng thời công bố những ý chỉ quan trọng như Chiếu Thừa thiên.
Trước kia quan phủ phần lớn đều giám sát kiểm soát các sư Thiên Hạnh, khiến dù được đêm Trùng Quang ban tặng dị năng thì họ cũng ẩn náu giữa đời, sợ bị gièm pha hãm hại.
Nhưng nay đến cả bản tôn hoàng đế cũng đã được trời cao phù hộ, người ở dân gian còn lo gì nữa?
Chiếu Thừa thiên có ba chỉ ý chính, một là tận dụng phù hợp, xét theo năng lực để ban phẩm cấp chức quan, nhờ đó lợi nước lợi dân.
Hai là đi ở tùy nguyện vọng, không cần bị trói buộc với bất cứ nơi nào, có quyền lợi công bằng rộng mở, không cần phải thấy mình thấp kém hơn người khác.
Ba là cho phép thay tên đổi họ, trong thời gian nhậm chức ở quan phủ được sử dụng diện mạo tên tuổi giả để làm việc, không cần sợ hãi về sau gặp cảnh bỏ đá xuống giếng, qua cầu rút ván.
Quay đến phần này thì bản tôn hoàng đế lại chẳng lộ mặt mấy, lúc lên triều ngồi nghe thái giám đọc thánh chỉ là được, còn lại đều thể hiện bằng phản ứng của dân chúng ở phố chợ.
Một đoạn khác nữa thì để cài cắm cho bộ thứ năm.
Hiện tại tiến độ xuất bản đã đến được tập 5, tất cả mọi người đều biết Nguyên Cẩm sẽ chết thế nào.
Ở tập 4, Cơ Linh Nguyên Cẩm cắt đứt triệt để, đồng thời cụ ông nhà họ Tiêu soán vị, ám sát thẳng mặt bất ngờ ngay giữa đêm giao thừa, khiến Nguyên Cẩm mất máu mà chết.
Cậu không tài nào ngờ được là cụ ông trước đây được cứu về giữa dòng dân chạy loạn, bác ruột của mẫu thân, xem như người thân ruột thịt vốn không còn là bao của cậu, cuối cùng lại chĩa đao vào nhau.
Ở tập 5, Cơ Linh một mình đi về phía đông nam, nhờ Ứng Thính Nguyệt giúp đỡ tìm được một vị sư Thiên Hạnh lánh đời, dốc toàn lực đưa hồn Nguyên Cẩm trở lại với trần gian.
Sư Thiên Hạnh thông thạo thuật hoán đổi, thẳng thắn nêu rõ luôn điều kiện tiên quyết của công cuộc phục sinh.
—— Bắt buộc phải tìm được một người thật lòng mong muốn cứu cậu ta, lấy tính mạng mình ra trao đổi mà không hề đau khổ lưu luyến.
Người này chính là cô bé mà Nguyên Cẩm vô tình cứu được ở mùa 2.
Manh mối mong manh lẻ tẻ trải dài tận ba bộ, mãi cho đến bộ thứ năm khi cô bé trúng độc phát tác thì tất thảy mới chậm rãi vén màn.
Cô bé tên là Hoàn Hoàn, vốn là cung nữ được nuôi dưỡng bí mật bên trong tường cung, cũng là con gái do cung nữ tiền triều tư thông với thị vệ sinh ra.
Cô bé vốn là sự tồn tại cấm kị trong cung, là bí mật được rất nhiều cung nữ chung tay che chở giấu giếm khi tịch mịch nơi thâm cung.
Họ yêu thương cô bé như con gái ruột, nghĩ cách để cô bé yên lành lớn lên, rồi lại để cô bé trà trộn vào nhóm cung nữ nhỏ đông đảo mới vào cung, sống hết đời bình an vô sự.
Nhưng bí mật rồi sẽ có ngày bị phá vỡ.
Việc này bị ma ma già trong cung phát hiện ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa sang chỗ Nguyên Cẩm.
Ở bộ thứ hai Nguyên Cẩm 13 tuổi, Hoàn Hoàn thì mới 9 tuổi.
Nguyên Cẩm suy tính cân nhắc, ban đầu định trục xuất luôn người không liên quan khỏi cung, đỡ phải ở lại đây như chim nhốt lồng, nào ngờ cô bé cung nữ quỳ xuống đất khóc, không nỡ xa những cung nữ già đã bầu bạn chăm nom cho mình.
Cậu bèn giữ cô bé lại ở cạnh làm nha hoàn sai vặt, dạy cô bé học chữ đọc sách, pha trà cắm hoa.
Bên ngoài tranh đấu chính trị rối ren hỗn độn, cuộc sống chung đụng hòa thuận của hai đứa trẻ trong thâm cung lại như vạt nắng ấm áp giữa đêm đen.
Tuy tiểu hoàng đế trẻ tuổi tràn đầy phòng bị chống đối, nhưng nhiều hơn cả là gai góc để phòng ngự theo bản năng.
Cậu biết rõ là cô bé không phải mối đe dọa, lúc trò chuyện cũng không hề sắc bén.
Hai người tiếp xúc với nhau hoàn toàn không mang tình cảm nam nữ, xét cho cùng đều vẫn nhỏ tuổi, mà cô bé cũng lòng dạ điềm tĩnh, đơn giản thẳng thắn thật.
Những hôm cô bé đi thả diều cùng cậu là ngày nắng đẹp hiếm có.
Sang mùa 5, Nguyên Cẩm 16, cô bé cung nữ mới 12.
Hoàng đế bị giết, loạn thần lộng quyền, dịch bệnh thanh ôn lũ lượt kéo đến.
Lúc Cơ Linh tìm được cô bé thì có bé đã ở trạng thái nghiêm trọng nguy kịch, cổ họng sưng to, hít thở khó nhọc.
Một sinh mạng thoi thóp hơi tàn đổi lại một mạng khác cho Nguyên Cẩm.
Các chi tiết dịch bệnh thanh ôn, bố trí ám sát đều nằm ở phần sau.
Giai đoạn quay bộ thứ hai chỉ cần lo liệu xong đất diễn của cung nữ nhỏ Hoàn Hoàn là được.
Các phó đạo diễn đã tìm kiếm xung quanh từ trước khi bấm máy, chọn được một bạn nhỏ ngây thơ rực sáng y như trong truyện thật, năm nay vừa đúng 9 tuổi.
Vốn dĩ Hoàn Hoàn không tên là Hoàn Hoàn, nhưng do hồi mới là trẻ sơ sinh cứ trông thấy viên kẹo là cô bé toe toét, lại còn suýt nghẹn vì nuốt viên bi, các cung nữ mới cười trêu gọi là Hoàn Hoàn.
Quay dần mấy cảnh, Tô Trầm có một cảm giác tương đối khó tả.
Bé con 9 tuổi dẫu sao vẫn còn lơ ngơ non nớt, có vài đoạn không biết diễn lắm, phải nhờ đạo diễn cùng các giáo viên khác kiên nhẫn chỉ bảo ngay tại chỗ.
Diễn xong với bạn nhỏ, bé không nhịn được bắt đầu suy tư về hình tượng của mình trước mặt những người lớn khác.
...Đứng trước Hoàn Hoàn là đạo diễn Bặc phải hóa thành ông nội hiền hòa luôn rồi, có khi trông mình cũng chỉ như đứa con nít xíu xiu.
Thế anh Lộc thì sao nhỉ?
Cứ nghĩ đến việc trong mắt anh Lộc mình chỉ như nhãi con là tự dưng Tô Trầm lại thấy hơi ấm ức.
Bây giờ bé cao vọt lên rất nhanh, có khi nửa đêm còn thấy bắp chân gặp hiện tượng đau nhức tăng trưởng vì thiếu canxi nữa.
Tuy vẫn chưa đến thời kì vỡ giọng nhưng dần dà cũng giống tông của học sinh cấp 2 hơn rồi, nói năng hành sự cũng trưởng thành hơn hẳn ngày xưa.
Lần tiếp theo gặp phải Tưởng Lộc ăn cơm chung, Tô Trầm không biểu cảm gì máy, đầu mày khẽ nhíu lại.
Vốn dĩ vẻ ngoài bé đã lãnh đạm sẵn, trước nay ít nói.
Nhíu mày vào nữa thì như kiểu đang nghiên cứu việc gì, hoặc là hơi hơi kém vui.
Tưởng Lộc và mấy miếng cá, không chỉ lo ăn thôi.
"Ai làm gì quá đáng à?"
"Đâu."
"...Bác anh lên lớp nhóc hả?"
Tô Trầm lắc đầu, húp canh không để ý ai.
Bé càng rơi vào trầm tư thì Tưởng Lộc càng chú ý đến bé.
"Nhóc nói thẳng đi," Tưởng Lộc thở dài một hơi, nhận ra mình cũng đã quen chiều bé nhỏ: "khó chịu ở đâu, anh giải quyết cho nhóc."
Đối phương nhướng mày: "Hay là nhóc trông anh thấy ngứa mắt?"
"Mùi thuốc anh phủi rồi mà chưa đi hết hả?"
"..."
Tô Trầm hít thử một cái, phát hiện tí xíu mùi thấp thoáng.
"Lần sau tuyệt đối không," Tưởng Lộc giơ hai tay: "anh gặp phải đám bạn lê la hồi trước thôi, tác phong đoàn phim hơi đường phố bụi bặm, cái này không trách anh được ha."
"Ầy," Tô Trầm nâng cằm lên, chỉ vào mình: "anh trông em có thấy giống con nít ranh không?"
Tưởng Lộc ế một tiếng, phì cười.
"Hóa ra nhóc xoắn xuýt vụ này hả."
"Anh nói mau lên."
"Hồi xưa thì giống, dẫu sao đợt mới gặp nhóc được có bằng này, giờ sắp ba năm rồi còn gì nữa." Tưởng Lộc đưa tay diễn tả độ cao, ngậm đũa nói: "Bây giờ khác rồi."
"Khác ở đâu?"
Tưởng Lộc nói bừa không nghĩ nhiều lắm, nghe thấy Tô Trầm hỏi vặn mới tập trung nghiêm túc ngắm bé thêm một lát.
Xinh đẹp thật.
Chẳng trách lắm các dì các mẹ các chị mê thế.
"Nhóc đang lớn dần rồi." Tưởng Lộc lẩm bẩm: "Mười năm nữa đảm bảo thành tai họa."
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trầm:...?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT