Lần cuối họ gặp nhau là từ tận đám cưới của Tưởng Tòng Thủy.

Hai nhà họ Tưởng và họ Kiều đều quen biết sâu rộng, sảnh tiệc nô nức nườm nượp khách quý, ai nấy cũng kinh ngạc trước hoàn cảnh nghề nghiệp khác nhau trời vực của đôi vợ chồng tân hôn.

Một người là nhà vật lí học còn người kia thì là doanh nhân máu mặt, xong từ lâu hai người còn đẻ được đứa con trai minh tinh giờ đang nổi rần rần nữa chứ.

Tưởng Tòng Thủy uống ngà ngà say, còn cười trêu bảo Tô Trầm với Tưởng Lộc thơm nhau một cái.

Tô Tuấn Phong ngồi ngay cạnh đó, lớ ngớ ớ một tiếng, ngây người.

"Say thật rồi đấy," Thấy Kiều Hải Hạ đang cố gắng dìu Tưởng Tòng Thủy, Lương Cốc Vân dở khóc dở cười lại gần đỡ phụ một bên: "chú không can bớt à?"

"Một chén đã gục." Kiều Hải Hạ nghĩ còn thấy hãi, đỡ vợ đứng vững xong mới nhìn sang hai vợ chồng họ: "Em phấn đấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng được nâng cấp, đáng ra phải uống với anh chị thêm chén..."

"Đưa chị ấy đi nghỉ một tí đi," Tô Tuấn Phong xua tay liên hồi: "còn đầy cơ hội mà, vội gì lúc này."

Tô Trầm ngồi bên tay phải ba, nhẹ nhàng nhìn Tưởng Lộc.

Cả hai chỉ chào hỏi nhau một câu rất khách sáo, kết thúc tiệc rượu xong cũng chẳng gặp mặt gì nữa.

Tưởng Lộc từng nghĩ, thật sự sẽ có người yêu chịu chấp nhận sự lơ là lặng im gần hai năm trời, không thấy đó là phản bội hay vứt bỏ ư.

Giữa tình cảnh quá tàn nhẫn, anh bắt buộc phải dồn 10000% sức tập trung vào việc đóng phim kiếm tiền và xây đắp thế giới mới, không dành ra được thời gian quan tâm Tô Trầm nhiều hơn nữa.

Nay một viên hổ phách máu khác chào đời nơi trần thế, cuối cùng anh đã có thể quay về đón cậu.

Sau khi hẹn giờ gặp cô Lương, Tưởng Lộc đi tắm một buổi cực kì lâu.

Thực ra anh cũng chưa đến nỗi siêu bẩn, nhưng để chuẩn bị gặp Tô Trầm anh đã kì cọ trên dưới toàn thân đến độ chỉ kém nước phát sáng, tỉ mỉ cẩn thận cạo râu sạch bong, xịt nước hoa qua một lượt, rồi dùng sáp vuốt gọn gàng mái tóc đã dài quá nửa.

Tưởng Lộc soi gương ngắm nghía mãi, thậm chí trước khi đi còn cứ hơi hơi thấp thỏm như kiểu hẹn gặp xem mắt đối tượng kết hôn.

Thế là anh lại thử rồi thay xoành xoạch mấy bộ quần áo nữa không hề biết mệt, xem xem bộ nào đồng thời vừa tôn dáng vừa nổi người, sao cho bạn trai trông mình sẽ thấy hợp mắt hơn tí.

Đúng 4 giờ chiều, Lương Cốc Vân chờ Tưởng Lộc dưới hầm để xe, trả chìa khóa cho Tưởng Lộc.

Mấy năm nay cô đã chứng kiến sự phát triển thần tốc của Tưởng Lộc trong giới điện ảnh, vẫn giữ nguyên sự bao dung đặc biệt thuộc về người mẹ của tận 3 đứa con.

Trong khi Tô Trầm lửng lơ như chìm vào ảo ảnh thì cô dần thể hiện ra vẻ điềm tĩnh vượt hẳn người thường, cũng không thúc giục Tưởng Lộc về thăm Tô Trầm nhiều vào, nài nỉ bác sĩ kê đơn hay làm bất cứ việc thừa thãi nào khác nữa.

Lâu lắm không gặp, nếp nhăn của Lương Cốc Vân sâu hơn trước, tóc rõ ràng đã phải nhuộm.

Lúc nhận chìa khóa Tưởng Lộc đáp cảm ơn cô ạ, Lương Cốc Vân lắc đầu, vuốt ve gương mặt Tưởng Lộc.

"Hai năm nay cháu vất vả quá," Cô thì thầm: "cô hiểu mà, cô mới phải cảm ơn cháu."

Người phụ nữ không hề biết sự việc hổ phách máu, cũng không rõ về kế hoạch của Tưởng Lộc.

Nhưng suốt mười mấy năm nay cô đã chứng kiến thấu suốt tính tình Tưởng Lộc, hiểu được sâu sắc rằng Tưởng Lộc sẵn sàng trả giá tới mức nào vì Tô Trầm.

Tưởng Lộc cầm chìa khóa, xác nhận là chiếc cà vạt dây vẫn đang cất ở chỗ cũ trong nhà, rồi mới lùi về sau mấy bước, hỏi cô với vẻ khá trẻ trung là hôm nay trông mình có ổn không ạ?

Lương Cốc Vân quan sát một lượt từ trên xuống dưới, nở nụ cười cực kì ấm áp.

"Anh tuấn cực, Trầm Trầm sẽ thích lắm cho xem."

Tưởng Lộc gật đầu, khẽ hít một hơi rồi bước về phía ngôi nhà của họ.

Hiện đã là cuối năm 2015, thời gian trôi nhanh đến độ dường như tất thảy đều đang tăng tốc.

Họ hấp tấp rời xa nhau vào năm thứ hai đại học, bây giờ đã qua nửa năm học thứ tư, ngay đến quãng đời sinh viên hồi trước từng mong ngóng thật lâu cũng đã bị bỏ lỡ trôi dần về cuối.

Nhưng mãi tận giờ phút này, anh mới có đủ sự kiên định và dũng khí.

Đẩy cửa chính ra, bên trong nhà yên ắng như tờ, chẳng có âm thanh gì.

Bài trí ở phòng khách đã thay đổi nhiều, trên bàn ăn có bó hoa mới cắm.

Gió hiu hiu thổi dài lướt ngang căn phòng, khiến tóc con bên trán thanh niên hơi lất phất.

Tưởng Lộc cử động rón rén, đi vòng qua đèn cây đứng bước đến chỗ sofa, chầm chậm ngồi xuống bên Tô Trầm đang chợp mắt.

Anh gọi cậu dậy, niềm yêu mến nâng niu dâng lên trong lòng.

Thanh niên khép hàng mi, ngủ thiếp đi cứ như một chiếc cốc sứ dễ vỡ.

Cậu thanh thoát, trong sáng, gương mặt xinh đẹp tới nỗi xuất hiện trên bất kì màn hình nào cũng khiến người ta phải ngẩn ngơ nhìn ngắm.

Thời thiếu niên cậu đã vào vai một nhân vật đỉnh cao, để lại dấu ấn chấn động giữa dòng thời gian của vô số người, khi chói sáng nhất ánh hào quang của cậu gần như có thể đốt cháy mống mắt ta.

Nhưng cậu cũng bị mắc kẹt trong mơ, bị một nhà tù vô hình trói chặt chân tay, cứ vậy khuất phục nhẫn nhịn chờ tới bây giờ.

Giống với động tác từ lần tạm biệt trước, người đàn ông áp lòng bàn tay mình cạnh khuôn mặt cậu, mô tả đường nét cậu bằng cái chạm ấm nóng.

"...Tô Trầm."

Thanh niên khẽ cử động, lờ mờ thức giấc.

"Anh về rồi đây."

"Anh..."

Tô Trầm cau mày lại, quờ quạng ngồi dậy.

"Anh Lộc?"

Tưởng Lộc ngồi bên cạnh cậu, duỗi tay giơ ra cốc nước ấm.

"Trầm Trầm, anh tìm được cái này cho nhóc này."

Tô Trầm vẫn đang ngơ ngẩn, xa cách quá lâu rồi xong đột nhiên gặp được Tưởng Lộc bằng xương bằng thịt, hoàn toàn không kịp thích ứng.

Tưởng Lộc chưa kịp lấy viên hổ phách máu đã chuẩn bị sẵn ra thì thanh niên đã duỗi tay kéo giật tay áo anh lại, gồng người ôm anh vào lòng mình, cắn một cái thật mạnh lên đầu vai anh.

Cơ bắp Tưởng Lộc giần giật vì bị cắn, anh bối rối vụng về vỗ lên vai Tô Trầm, nhận ra cả người cậu đều đang run rẩy.

"Em không muốn khóc đâu," Tô Trầm hạ giọng thật khẽ, mười ngón bấu lấy ghì chặt cánh tay anh, dốc hết vào ấy toàn bộ sức lực mình: "Tưởng Lộc, anh có biết anh đi bao lâu rồi không."

"Anh biết."

"Cái đồ khốn nhà anh..." Cậu mò mẫm cần cổ gương mặt rồi đến bờ vai anh, như để xác nhận người trước mắt đây là một thực thể chứ không phải lại thêm một ảo giác nữa: "Anh Lộc... anh Lộc..."

Tưởng Lộc vòng tay ôm chầm lấy cậu, vùi mặt mình thật sâu vào hõm cổ Tô Trầm hít sâu một hơi, lộ ra vẻ thư thích sau nhiều năm cai nghiện.

"Tại anh, tại anh sai."

Tô Trầm ngửa đầu hôn môi anh, hôn lên lông mày anh, hôn từng tấc da thịt anh.

Cậu sợ quá, cậu đã mắc kẹt lâu lắm rồi.

Dường như thế giới cũng đã bị chia cắt thành hai đường song song, một nửa là hiện thực của năm 2015, một nửa là "Đêm Trùng Quang" quanh quẩn mãi chẳng đi.

Từng giờ từng phút cậu đều phải nỗ lực kiềm chế nỗi sợ hãi của bản thân trước trạng thái hỗn độn ấy, sống trước ống kính như bị nghiện để gắng sức duy trì tỉnh táo, lại còn phải đợi một người yêu bặt vô âm tín.

Tưởng Lộc, Tưởng Lộc, Tưởng Lộc.

Khi nằm mơ, lúc thức giấc, cậu đã thầm gọi tên anh không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có Tưởng Lộc và cậu từng dừng chân trên cùng hòn đảo lẻ.

Chí có Tưởng Lộc biết cậu bị đày đọa ở nơi đâu, biết rằng nhất định phải cứu cậu quay về.

Cậu và anh triền miên răng môi, như muốn hút lấy liếm sạch toàn bộ hơi thở của đối phương, mười ngón đan cài ra sức đòi hỏi.

Cậu liên tục gọi tên anh, sau ấy được vui sướng đáp lời bằng những cú thúc mạnh bạo.

Không, phải nhiều hơn nữa, vẫn cần nhiều hơn thế nữa.

Bao lâu nay Tô Trầm vẫn trông thấy rõ hai chiếc thùng ấy rớt lại ở một góc kí ức.

Người ta không thể ép mình quên đi thứ gì.

Sự tồn tại của hai chiếc thùng chưa bị đốt hết tựa một hạt giống khó lòng nhổ sạch, nó dẫn dắt cậu ngoái đầu trông lại tất thảy ở quá khứ.

Đứng trước máy quay của bất kì đoàn phim điện ảnh nào, cũng chỉ thoáng lơ đãng xíu thôi cậu đã nhìn ra chị Nhan Điện đang uống coca ướp lạnh cùng thư kí trường quay, thấy ông Bặc Nguyện đang hút thuốc chờ cậu chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục lặp lại cảnh nữa.

Thấy ánh chiều tà rọi lên cung thành như đám lửa rực, cùng vầng mặt trời nhô ra tráng lệ họ từng bắt gặp trên thảo nguyên ngày ấy.

Chúng là ảo giác hay kí ức?

Cậu phân biệt tách bạch được rõ quá khứ và hiện tại, có thể thực hiện ngon ơ yêu cầu quay chụp của các đạo diễn khác nhau trước mắt.

Mỗi tội cậu đang nhẫn nại chờ đợi thôi, chờ người duy nhất biết vị trí của hòn đảo lẻ không người kia quay về.

Theo dòng thời gian trôi, chứng bệnh liên tục tiến triển trầm trọng hơn, giống một loại phản xạ dị ứng sau khi đối diện với thực tế bị chia cắt.

Đến cả ba cậu cũng đã ngập ngừng chần chừ rất nhiều lần, có lẽ muốn hỏi nguyên do cho nụ cười thi thoảng lại đột ngột sáng bừng hoặc cho giấc ngủ đằng đẵng bất thường của cậu.

Tất thảy mọi lời giải thích Tưởng Lộc vạch ra sẵn đều bị nụ hôn nuốt trọn.

Cả hai không biết mệt mỏi, cứ vậy ra sức cảm nhận sự tồn tại của đối phương, giống một con sói đang cắn rách cổ hươu, hút mút da thịt ấm nóng, thôn tính hết mùi vị ngon ngọt đã phải lìa xa quá lâu.

Thậm chí Tô Trầm còn hi vọng anh để lại cho mình một vài vết thương hay sẹo, kể cả vết bầm cũng tốt.

Tưởng Lộc nỡ lòng nào làm vậy, chỉ hôn cậu hết lần này đến lần khác, hôn miên man đắm đuối, từ phòng khách sang phòng ngủ, từ phòng ngủ sang bồn tắm.

Khi ý thức tỉnh hồn lại thì đã là 3 giờ sáng.

Tô Trầm dậy trước, nhận ra mình đã được tắm táp lau chùi sạch sẽ, giờ đang nằm ngủ trong vòng tay ấm áp an toàn nhất.

Cậu động đậy là Tưởng Lộc cũng thức theo, anh khàn giọng hỏi em yêu đói à.

Tô Trầm dạ một tiếng, Tưởng Lộc mới trở mình dậy, định đi nấu bữa khuya cho cậu.

Tô Trầm níu tay áo anh lại theo phản xạ.

Tưởng Lộc dừng chân, bọc chăn rồi ôm người yêu vào lòng giữa bóng đêm.

Lúc này Tô Trầm đã tỉnh táo hơn nhiều, hơi hơi ngượng nghịu muộn màng.

"Anh Lộc, áo ngủ."

Tưởng Lộc một mình tung tăng họa mi đi ra phòng khách mò quần áo, lúc quay lại còn hắt xì một cái.

Hai người lần lượt mặc đồ ngủ hẳn hoi rồi vào bếp luộc chè trôi nước.

Trong lúc nước sôi sùng sục ở nồi thì Tưởng Lộc đang đếm từng viên bánh trôi nhân vừng đen một.

Tô Trầm dựa cửa ngắm anh, cười cong cả mắt.

Chờ bổ sung hơn nửa thể lực xong, hai người mới từ từ dịu bớt sự phấn khích lâu ngày gặp lại, Tưởng Lộc điều chỉnh độ sáng đèn phòng ăn, nhờ Tô Trầm lấy chiếc cà vạt bolo hồi trước anh tặng ra đây.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng Tô Trầm vẫn nhanh chóng sang phòng thay đồ tìm mang chiếc hộp tới, nâng chiếc cà vạt dạng dây khảm đá quý anh tặng cậu lên.

Ở Nam Mỹ, "bola" là từ chỉ dây thừng quăng nông dân chăn nuôi sử dụng để mắc vào chân động vật rồi bắt chúng lại.

Sợi dây dài mảnh tạo thành nút thắt tròn, viên đá quý đắt giá đính trang trí lấp lánh ánh sáng rực rỡ, bao năm nay đều được cất giữ cẩn thận, chỉ mang ra diện vào những dịp thật quan trọng.

Mới đầu trước khi tham dự lễ trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ở phòng trang điểm, Tô Trầm đã ưng ngay món trang sức xa xỉ mà mình làm đại diện này, nguyên nhân đơn giản là bởi viên đá quý khảm lên nó rất giống viên hổ phách máu trên vương miện.

Sau ấy Tưởng Lộc đứng ra mua lại nó, làm kỉ niệm lâu dài.

Cậu đã đeo nó cùng tham dự tất cả các dịp quan trọng trong đời, bao gồm cả đám cưới của bố mẹ Tưởng Lộc.

Lúc này đây chiếc hộp vuông chậm rãi hé mở, trang sức vẫn mới nguyên như xưa.

Tưởng Lộc duỗi tay rút con dao ở giỏ trái cây ra, tay trái cầm chiếc cà vạt dây lên, dùng mũi dao nạy khiến viên hồng ngọc bật ra.

Nó chỉ là món tương tự tầm thường, không quan trọng.

"Anh Lộc?!"

Tưởng Lộc thản nhiên gật gù, quăng viên đá quý to tướng sang một bên như ném một cục giấy vô giá trị.

Sau đó anh mở một chiếc hộp khác mình mang về, rồi lấy viên hổ phách máu bản thân đã phải vận dụng vô số nhân lực, bất kể vốn liếng bất chấp được mất mới giành lấy được ra dưới ánh đèn.

Một tiếng cách kêu vang, nó được lắp vào rãnh trượt, như thể ngay từ ban đầu ấy đã là vị trí phải thuộc về nó.

Khoảnh khắc nhìn thấy hình dáng quen thuộc đến độ không thể nào quen thuộc hơn, Tô Trầm không dám tin vào mắt mình nữa.

"Anh đừng bảo em là..."

"Anh mang hàng gốc về rồi đây." Tưởng Lộc trả chiếc cà vạt về với lòng bàn tay cậu: "Nhóc nên đeo cái này mới đúng."

"Hàng gốc?" Tô Trầm nhìn anh bằng vẻ mặt anh điên rồi à, giọng nói nghiêm trọng hẳn: "Tưởng Lộc, đây không phải viên nhân tạo dự phòng."

"Thế nên nhóc cần thơm anh một cái."

"...?"

Suốt 2 năm nay cậu không để ý hỏi dò nhiều về việc rốt cuộc Tưởng Lộc đang làm gì, cơn chấn động khổng lồ lúc này đây lại càng trở nên hoang mang rối loạn.

"Anh mua lại nó à?? Tưởng Lộc??"

"Không trả hàng được đâu." Tưởng Lộc biếng nhác đáp: "Bên đầu tư cũng gọi là chỗ quen biết với anh, còn giảm giá cho 1% nữa."

Tô Trầm vội đẩy cái cà vạt về phía anh.

"Em không nhận được đâu, anh mà ép em nhận là em sẽ lấy hết tiền tiết kiệm với bất động sản của em ra trả anh đấy." Thanh niên đứng bật dậy như thể phải giữ khoảng cách nhất định với nó, lắc đầu theo bản năng: "Trước khi quyết chuyện này thì ít nhất anh cũng phải bảo với em một tiếng chứ."

Tưởng Lộc vẫn đang trong trạng thái lười biếng nhờ ăn uống no nê, nhìn Tô Trầm cười đầy chiều chuộng.

"Anh biết ngay nhóc sẽ phản ứng thế mà."

" —— Cho nên?"

"Cho nên á, anh phải giải thích tí đã."

Anh nhìn cậu, giờ mới vén lên một góc nho nhỏ của chiếc lưới võng giăng bẫy.

"Đây là thù lao mời nhóc đóng chính tác phẩm điện ảnh đầu tay của anh."

"Thực ra theo giá trị con người và lượng bán vé dự kiến của nhóc thì thế này là anh hời rồi đấy."

Tô Trầm đang tràn đầy cảnh giác, như một chú hươu chính trực định giương sừng đâm anh.

Thanh niên còn chưa kịp nói gì thêm thì Tưởng Lộc đã thoải mái ngồi ngả người, rút ra một quyển kịch bản đặt trước mắt hai người.

Ừm, dụng cụ dụ vợ đảm bảo hữu dụng, ngon bổ rẻ.

Giây phút quyển kịch bản được đẩy lại gần ấy, rõ ràng ý chí của Tô Trầm đã dao động, cậu do dự lưỡng lự mãi rồi vẫn cầm nó lên.

Tưởng Lộc kiên nhẫn chờ cậu đọc vài trang, mình thì nâng cái gọi là cà vạt hổ phách máu, ngắm nghía ánh sáng nó tỏa ra biến đổi trong ánh đèn.

"Anh khác với bác."

"Tô Trầm, có những việc mình không lãng quên được, thì có lẽ vốn đừng nên cưỡng ép rạch ròi ra làm gì."

"Nhóc đeo nó, cũng là gắn kết như hình với bóng cùng "Đêm Trùng Quang"."

"Nó có thể đồng hành bên nhóc cả đời, đến khi nhóc buông bỏ triệt để thì cũng hoàn toàn có thể vứt nó sang bên, xếp vào trong xó."

"Bây giờ những gì nhóc hoài niệm, không từ bỏ được, những gì nhóc khát khao được tiếp xúc lần nữa, đều đang ở đây."

Anh luồn đầu ngón tay kéo giãn nút cà vạt hổ phách máu ra, đung đưa nó như đùa nghịch.

"Thử xem sao?"

Tô Trầm chăm chú nhìn anh rất lâu rồi khẽ thở dài, bước đến gần anh với vẻ tự nguyện bị săn.

Sau đó vươn cổ chịu trói.

Sáng sớm hôm sau, Chu Kim Linh nhận được cuộc gọi đến từ Tô Trầm.

Giọng của thanh niên sáng láng hơn hẳn, cảm giác được rót đầy sức sống thật lâu chưa thấy.

"Chị Linh ạ, em kể với chị chuyện này."

"Ừm hứm?"

"Em mới kí một cái hợp đồng ạ."

Dự cảm không lành dâng lên trong đầu Chu Kim Linh: "Trầm Trầm, chị từng dặn em rồi đúng không, cái vụ kí hợp đồng ấy là phải hết sức cẩn trọng, tuyệt đối không được để sơ ý bất cẩn bán cả mình đi!!"

"Em đang đâu đấy," Chị túm lấy túi xách, sắp sửa lao thẳng ra ngoài: "bây giờ rút lời còn kịp không, chị sang gặp em ngay đây!"

"Hợp đồng đóng phim điện ảnh ạ," Tô Trầm sợ chị sốt ruột, bổ sung thêm: "phim điện ảnh Tưởng Lộc chuẩn bị quay ạ."

Chu Kim Linh đang chạy như điên được mấy bước phanh gấp tại chỗ, nghi ngờ hỏi: "Thế à? Thằng bé quay về mà không báo cho chị."

"Mỗi tội là cát-xê bằng 0 ạ." Tô Trầm giũ xấp hợp đồng nghệ thuật dày cộp trong tay mình, cười híp mắt: "Anh Lộc bảo anh ý hết tiền rồi ạ."

Chu Kim Linh rồ lên lần nữa: "Không được kí!! Nó nhảy thoát y quyến rũ em em cũng cấm được kí!! Nghe thấy chưa!!!"

Cúp điện thoại xong người quản lý khởi động xe phóng sang nhanh như điện xẹt, rất kiểu cầm đao cưỡi ngựa phi tới trước mặt đôi tình nhân.

Thậm chí Tưởng Lộc còn bày sẵn dép lê đi trong nhà ra cho chị, cả hai đứng ở cửa hớn hở cười đùa chờ đợi.

Kể hết một lượt tiền nhân hậu quả, Tô Trầm cầm hợp đồng giơ ra trước mặt chị Linh.

"Nên là... anh Lộc bảo cạn ví thật rồi ạ, em cũng thông cảm."

"À với cả anh Lộc bảo về sau còn bù vào bằng phần trăm doanh thu bán vé nữa ạ, tỉ lệ phân chia ở đây ạ."

Cậu chỉ vào một dãy số, cười rất là vui vẻ.

Chu Kim Linh trông cái thằng bé ngốc nghếch này là lại xót ruột.

Nếu là nghệ sĩ khác gặp phải bạn trai đạo diễn bịp bợm như này thì đảm bảo chị phải lắc cho tỉnh hồn luôn.

Ai mà biết được cái cục đá ấy là thật hay giả!! Thế là mày làm không công cho người ta nguyên một năm trời đấy em!! Phim quái gì mà phải kí trước một năm xong quay cả năm nữa mấu chốt là vốn đầu tư được có vài chục triệu thôi!!!

Vấn đề là chị đã dõi theo chăm nom hai ông cụ cố trước mắt đây từ bé đến lớn, giờ hai đứa đều đang tỏa ra bong bóng màu hường của tình yêu đắm đuối sau nhiều ngày cách xa, cái con người FA là chị trông mà đầu mày cứ giật cục suốt.

Biết là tình cảm của hai đứa tốt đẹp rồi nhá!! Không phải khoe nữa đâu!!

"Phải giải quyết tuần tự việc nào ra việc nấy." Chu Kim Linh xoa bóp sống mũi, quan tâm hỏi thăm: "Tưởng Lộc, có phải mức đầu tư cho phim của em hơi ít không, phim dân quốc vừa phải dùng xe tăng vừa phải thực hiện nhiều cảnh nổ niếc các thứ, em xác định bằng này thôi là đủ hả?"

"Nếu anh Cát chưa tìm được nhà đầu tư phù hợp cho em thì chị có thể đỡ cho, em đừng vội vàng quá."

Tô Trầm lắng nghe, gật gù theo: "Anh Lộc, em vẫn còn mấy chục triệu trong ngân hàng ——"

Chu Kim Linh nhanh tay lẹ mắt ấn ngay nghệ sĩ nhà mình ngồi yên: "Em cũng phải bình tĩnh tí đi!!"

Tưởng Lộc lắc đầu: "Em góp đủ rồi ạ, thiếu thì vay bố em, không thành vấn đề."

"Khâu thứ hai là phát hành," Nét mặt Chu Kim Linh trở nên nghiêm túc: "em thực hiện qua phía Minh Hoàng thì chắc chắn sẽ phải trao đổi thống nhất với lãnh đạo về tỉ lệ suất chiếu ở rạp."

"Vấn đề ở chỗ với quy mô sản xuất và mức dự kiến của phim em thì họ khó mà chia nhiều suất cho em được —— trừ phi em chịu kí thỏa thuận cược đền bù."

Nói đến đây chị Linh toát mồ hôi lạnh.

Không có suất chiếu thì có làm phim hay nữa cũng chẳng ra rạp được đủ các nơi trên toàn quốc.

Phim có nâng niu đến đâu đi nữa mà không tìm được đường đến với khán giả, thì cũng khó lòng hòa vốn.

Hàng năm vụ phân bổ suất chiếu đều là chiến trường chém giết như tranh cướp mỏ vàng của các công ty lớn, sao mà dễ dàng nhường cho Tưởng Lộc được?!

Đã hai năm liền Tưởng Lộc chưa hề làm phim, huống chi bộ điện ảnh này không thuộc đề tài hấp dẫn, đội ngũ sản xuất thì càng bình thường đơn điệu, xét ra không kí thỏa thuận đánh cược thì hoàn toàn không có khả năng đổi lại khoản cược từ lãnh đạo cấp cao!

Tưởng Lộc cười gật đầu.

"Kí rồi ạ."

Người đại diện nghĩ bụng chắc hôm nay mình phải bùng nổ huyết áp cao thăng luôn ở đây mất.

Nuôi trẻ con đúng như kiểu trả nợ kiếp trước, vốn dĩ chị không cưới không đẻ tưởng tránh được một kiếp mà nào ngờ gặp phải hai đứa nhóc đáng ghét liều rồ cả người thế này.

"Tưởng Lộc!! Đấy là thỏa thuận cược đền bù biết không!!!"

"Chị Linh chị Linh, chị uống ngụm nước đã ạ..."

"Tô Trầm em đừng có mà nói đỡ cho nó!!"

Điên lên thì điên, Chu Kim Linh nổi cơn tạm một đợt xong lao về công ty túm cổ chú Cát đi ngâm cứu dự án cùng hợp đồng ngay và luôn, tranh thủ từng giây từng phút giúp hai đứa kiểm tra xác nhận tất cả các khâu xem có bẫy gì không.

Vốn dĩ hai đứa này đã khác biệt sẵn.

Trong lúc các bạn học cấp 2 cấp 3 thì cả hai đã tham gia đóng trong bộ phim dài kì nổi tiếng bậc nhất ở mức quốc dân, còn đoạt cả giải thưởng cao nhất ở lĩnh vực phim truyền hình.

Bây giờ đến tầm tuổi năm cuối đại học thì một đứa dám kí thỏa thuận đánh cược đi quay diện ảnh, một đứa dám đóng phim không công suốt cả năm trời.

Chị đọc điều khoản hợp đồng đến tận nửa đêm, lại thấy Tô Trầm gọi điện.

"Đúng rồi, chị Linh ơi, thì chẳng là em thống nhất thời gian quay cả năm sau với Tưởng Lộc mà ạ."

"Ừm hứm, cho nên?"

"Hôm nay chị sang vội quá nên em quên chưa nói ạ," Thanh niên cười ngại ngùng: "giai đoạn chuẩn bị năm sau em đã đồng ý sẽ nghiên cứu phim với anh Lộc, chị cũng không cần phải sắp xếp công việc thêm cho em đâu ạ."

Chu Kim Linh trầm mặc mất mấy giây, bình tĩnh nói vào điện thoại: "Em đưa máy cho Tưởng Lộc."

"Ây." Tô Trầm ngoan ngoãn giơ điện thoại ra cho Tưởng Lộc: "Chị Linh hỏi anh."

"À lố?"

"Tưởng Lộc!!" Người đại diện rống lên: "Mày điên quá lắm rồi đấy em!! Đù!!"

Cộng hết lại thì tới giờ Tô Trầm đã tham gia 4 phim điện ảnh, có 2 bộ sang năm sẽ phát hành.

Cậu đồng ý dành hết quãng thời gian trống cho Tưởng Lộc cực kì dứt khoát, thực ra chính cậu cũng tò mò.

Bộ phim như nào... mà phải chuẩn bị suốt một năm, rồi quay cả năm ròng nữa?"

Trước đó Tưởng Lộc đã bế quan trọn vẹn 2 năm, xem hết mọi tác phẩm của các đạo diễn nổi tiếng trong nước vô số lần, ghi chép các thứ chất đống thành chồng cực dày.

Tạm thời anh chưa diễn giải được là mình muốn đắp nặn một thứ thế nào, nhưng biết ơn bố ruột sâu sắc vì đã nhờ đạo diễn Bạch Bằng gõ đầu đánh thức mình.

Nếu không có lời nhắc nhở của đạo diễn Bạch thì chắc giờ anh đã không chờ nổi nữa, đưa tác phẩm mới của mình ra ngay, sau đấy phải học một bài kinh nghiệm xương máu từ thị trường.

"Sắp sang 2016 đến nơi rồi." Tưởng Lộc lái xe đưa Tô Trầm đi ra ngoại ô Thời Đô, bám theo chỉ dẫn từ bản đồ trên xe tìm đến khu biệt thự xa hoa kín tiếng của giới nhà giàu: "Anh xếp hàng 3 năm, cuối cùng cũng hẹn được nhạc sĩ này, hôm nay dẫn nhóc đi gặp ông ấy cùng anh."

Tô Trầm ôm lẵng hoa quả, viên hổ phách máu sáng lấp lánh ở lồng ngực.

Không biết là do cuối cùng cũng trở về bên Tưởng Lộc hay là nhờ tìm lại được viên hổ phách máu sau nhiều năm mất mát, hôm nay trông cậu hồng hào khỏe khoắn hơn hẳn.

"Anh? Xếp hàng 3 năm á?"

"Giai điệu âm nhạc là linh hồn của điện ảnh," Tưởng Lộc đánh lái vô lăng, lùi vào vị trí đỗ xe cực điêu luyện, lúc mở cửa ra còn dặn: "tính tình ông bác này không phải kì quặc dạng vừa đâu, chốc mình phải tranh thủ tùy cơ ứng biến, cùng lắm thì dỗ dành thêm tí."

Anh chưa chạm chân xuống đất thì đã có con chihuahua gâu một tiếng vang rền, giọng rõ là chói.

Cạnh đó là một ông bác mặc áo choàng ngủ đi dép lê đang gặm miếng táo, dài giọng gọi: "Nhóc con, cậu bảo tính ai kì quặc cơ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play