Lễ trao giải chọn vào ngày 27 tháng 2, trước đó ban tổ chức liên hệ xác nhận nguyện vọng về chỗ ngồi và người đồng hành cùng đi thảm đỏ.

Lúc điền thông tin Tô Trầm cố tình phe phẩy trước mặt Tưởng Lộc, chuẩn bị viết vào là [Dẫn theo bạn nữ/Không ngồi chung với Tưởng Lộc].

Quả nhiên bị ôm trọn vào lòng hôn đến nỗi thở dốc, cười cong cả hàng mi.



Mối quan hệ của cậu và diễn viên đóng vai thiếu phu nhân Cơ là Trịnh Miên vẫn tốt đẹp trước giờ, đợt ở phim trường hai người còn bị đồn thổi với nhau cơ, thực ra đằng gái đã sắp sửa làm đám cưới bí mật, cậu còn gặp cả chồng chưa cưới của Trịnh Miên rồi nữa.

"Lần này cố ý ngồi tách nhau ra, đi thảm đỏ cũng đi riêng, truyền thông lại có nguyên liệu mà thêm mắm dặm muối rồi đấy."

"Trùng hợp là em mới thấy chị Trịnh Miên đeo nhẫn ngón giữa tình yêu nồng thắm." Tô Trầm cười tủm tỉm: "Đợi đi thảm đỏ xong chắc là sẽ có bên nào đưa tin bảo bọn em chuẩn bị cưới chạy bầu cho xem."

Tưởng Lộc lấy bản xác nhận thông tin của mình ra, viết ghi chú giống hệt.

[Có bạn đi cùng/Không ngồi chung với Tô Trầm].

"Có vẻ nhóc thích chơi cái trò này quá nhỉ."

"Tiền đề trò chơi là lòng dạ vững như bàn thạch, biết người khác không cướp được anh." Tô Trẫm duỗi ngón tay móc lấy tờ giấy trên tay anh, đọc thành tiếng: "Anh đi thảm đỏ với ai đấy?"

"Ngụy Phong, một anh bạn đạo diễn." Tưởng Lộc nghịch bút, cười nói: "Hai đứa già bô nhếch dắt nhau vào khung hình, cũng chỉ xứng đáng lượn qua cho xong thủ tục thôi."

"Anh mà là ông già bô nhếch á?"

Tưởng Lộc hỏi ngược lại: "Anh chưa đạt chuẩn à?"

Không biết Tô Trầm nghĩ đến khoảnh khắc nào, mà mím môi cười lắc đầu.

Lắm lúc quyến rũ quá, không xếp thế được.



Hôm Valentine, sau khi Tưởng Lộc đăng ảnh cậu lên Weibo thì lượng bình luận và chia sẻ lập tức vượt mốc 10 nghìn cực nhanh.

Song Tô Trầm lại cố ý giữ im lặng, trái ngược với đó còn đi ẩn hết các ảnh chụp chung trong quá khứ của hai người trên Weibo mình.

Ở phần bình luận đã có người đang tán dóc kịch bản cuống cuồng hối hận theo đuổi lại vợ, trong hòm thư riêng thì càng lắm tin nhắn nhào vào truy hỏi cụ thể.

Hai người không thoải mái với việc có một số lời đồn cay nghiệt đỉnh điểm, vậy nên quyết định hôm Lễ Tình nhân sẽ đăng tin kiểu mập mờ như trên.

Nhưng sau đó mối quan hệ vẫn cứ kéo giãn dần, xa lạ hơn nữa, cho đến khi mọi người đều tin rồi mới thôi.



Người đại diện đã gặp mặt trò chuyện với cả hai từ lâu, hai bên dứt khoát đưa ra lời giải thích y hệt.

"Quan điểm sáng tạo hoàn toàn trái ngược, hiện giờ tiếp xúc cả nhau cũng thấy hành hạ."

Chú Cát ngớ người cả buổi, vẫn cố thử dỗ dành đôi lời, lo ảnh hưởng tới việc làm ăn.

Nhưng cả hai còn ra quyết định nhanh hơn.

"Bọn em muốn tách dần vụ đại sứ đại diện, về sau không đứng chung khung hình nữa ạ."

Mấy năm vừa rồi, do mối quan hệ giữa hai nhân vật Cơ Linh Nguyên Cẩm quá mạnh mẽ, nên khi nhận quảng cáo gần như hai người toàn xuất hiện theo cặp.

Hai đương sự đều yêu cầu rạch ròi triệt để về mặt lợi ích, tức là tình nghĩa tan nát thật rồi.

Chú Cát xót tiền lắm chứ, nhưng vẫn nhớ đạo đức nghề nghiệp, tiếp nhận đề nghị tự chủ của hai nghệ sĩ trưởng thành.



Hôm 20 tháng 2, đúng ngày hết hạn một số hình ảnh, poster đại diện cá nhân mới lập tức thế chỗ.

Từ giờ trở đi bất kể là nhãn hàng tiêu dùng nhanh hay thương hiệu xa xỉ cao cấp thì cả hai đều giữ trạng thái song song bình đẳng, tuyệt đối không tiếp xúc chung.

Poster quảng cáo tung ra, dư luận càng thêm xôn xao nhốn nháo.

Hôm Valentine mọi người đều thấy ai kia vẫn còn dỗ dành cơ mà, bây giờ xé toạc dứt điểm rồi à? Kị bên còn lại đến nỗi bỏ cả deal đại diện cấp cao luôn?

Ôi đù, mùa 9 còn ổn không vậy? Vai chính với đạo diễn bất hòa tan tành thế này về sau có quay được nữa không thế.

Chu Kim Linh gọi thẳng về hỏi, đang tĩnh dưỡng ở nước ngoài mà chẳng thấy tĩnh được ở đâu.

"Tưởng Lộc, vụ đại diện của hai đứa làm sao thế?" Chị bất chấp hết sự việc trước đó luôn, trông mà sốt sắng thay: "Hai đứa cắt đứt rồi à? Quay phim có hợp tác được không? Có cần chị về không?"

Lâu lắm Tưởng Lộc không nhận được cuộc gọi từ chị Linh, anh nghiêng đầu vừa sửa kịch bản, vừa mỉm cười.

"Thực ra số lượng dự án đại diện tăng thêm nhiều, với cả đại diện cá nhân thì giá trị thực cao hơn, cái này chị biết mà ạ."

"Em với thằng bé thì sao?"

"Chị Linh, không có gì thì em cúp trước nha."

Chu Kim Linh hét to một tiếng, đứng bật dậy khỏi suối nước nóng: "Hai đứa chia tay rồi à? Tô Trầm có sao không?"

"Chị Linh..." Tưởng Lộc lạnh nhạt nói: "Chính chị bảo rồi mà, không bao giờ động tay vào lo chuyện của bọn em nữa."

Chưa chờ đối phương nóng ruột hỏi han thêm, anh đã nhanh tay tắt ngúm cuộc gọi.

Tô Trầm đang làm đề ở phía đối diện của bàn, trong lúc nghe lén điện thoại thì tay vô thức vẽ hình mặt heo lên giấy nháp, bị Tưởng Lộc bắt quả tang.

"Chị Linh à?"

"Ừa." Tưởng Lộc thò sang vẽ thêm hai cái sừng ác quỷ lên đầu heo của cậu, cộng thêm khuôn mặt cười đắc ý: "Người đại diện của mình sắp về rồi đó."

Tô Trầm lấy điện thoại chụp một tấm ảnh ác ma heo, bị kịch bản gõ luôn vào đầu.

"Làm đề hẳn hoi, đang bấm giờ đếm ngược cho nhóc đấy nhé."

"Sắp xong rồi... Anh nghiêm thế."

Tưởng Lộc rút hộp quà ở cạnh ra, đẩy vào gần bằng hai ngón tay, nhưng đè lại không cho đối phương cầm.

"Anh nghiêm lắm hả?"

"Miệng nghiêm thôi ạ lòng thì không." Thiếu niên ngoan ngoãn thơm lên má: "Anh Lộc ——"

Tưởng Lộc bày tỏ đầu hàng, đưa hộp quà ra bằng hai tay.

Tô Trầm rút dây ruy băng màu tím đậm, trông thấy mảng màu đỏ quen thuộc.

"Đây là..." Cậu vẫn nhớ tên thương hiệu: "cà vạt dây của Tuvo."

Khác biệt hẳn với mọi mẫu cà vạt khổ rộng khác, dây mảnh màu đen gọn ghẽ dài mượt, viên hồng ngọc ở giữa lấp lánh ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.

Tưởng Lộc gật đầu: "Lúc tái kí hợp đồng với hãng, anh mua luôn mẫu độc bản này."

"Bây giờ cả thế giới chỉ có mình nhóc sở hữu mẫu cà vạt này thôi, không ai mô phỏng lại nó được nữa."

Tô Trầm không ngờ lại nhận được món quà quý giá đến vậy, ngây người tại chỗ, ngắm nghía rồi bật cười.

"Anh Lộc, có phải anh vẫn đang nghĩ ngợi vụ hổ phách máu không đó?"



Chiếc vương miện hổ phách máu cậu giữ riêng giờ đã được bàn giao trả cho đoàn phim, còn viên đá quý hồng ngọc nhân tạo trên đó thì sắp bị nạy ra dùng cho quá trình thực hiện cảnh đập vỡ quay chậm.

Tuy là vật lưu niệm cực kì yêu quý, nhưng từ rất lâu về trước đã biết mình không giữ lại được, khi trao trả cũng không quá xót xa.



Tưởng Lộc không ngờ lại bị cậu nhìn thấu, cúi đầu nâng món cà vạt trang sức mảnh mai lên.

Theo động tác nơi ngón tay anh, viên hồng ngọc gắn ở cà vạt dây tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh chiếu long lanh hệt như một chiếc vương miện.

"Mới đầu lúc trông thấy nhóc thích cái cà vạt này anh cực kì bất an."

"Anh lo nhóc không thoát được vai, sẽ ràng buộc quá sâu với bộ phim."

Tô Trầm lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt như đang muốn hỏi vậy bây giờ thì sao.

"Nhưng làm đạo diễn rồi anh mới biết, nhóc vẫn luôn tách bạch rất rõ ràng."

"Tô Trầm là Tô Trầm mà Nguyên Cẩm là Nguyên Cẩm," Tưởng Lộc trịnh trọng trao món quà cho cậu, nở một nụ cười chân thành: "đây là trang sức nhóc đã đeo năm đạt giải Hình đế, anh hi vọng may mắn ấy sẽ mãi mãi đồng hành bên nhóc."

Tô Trầm để sợi dây đen mảnh dài vòng qua cổ mình, viên đá quý nặng trĩu rũ xuống nơi xương quai xanh.

"Em nhận quà ha."

"Anh Lộc, bao năm nay mình đều đã trưởng thành nhiều lắm." Cậu ấn lòng bàn tay lên nút cà vạt ở xương đòn, giọng khẽ và chậm: "Em sẽ giữ mình tỉnh táo, anh yên tâm."



Buổi tối diễn ra lễ trao giải, khách quý lần lượt xuất hiện trước ống kính, phần phát sóng trực tiếp phía ngoài địa điểm tổ chức kín đặc bình luận.

[Nữ thần của em ngầu quá đi!! Hình như thảm đỏ hôm nay có chủ đề há, mọi người đều mặc kiểu phương Tây?]

[Đúng rồi đúng rồi, vì năm nay có tạp chí thời trang tài trợ đặc biệt, chủ để kì này là "Halloween mùa xuân"!]

[Có link sàn cam bản replica mấy mẫu váy kia không nhỉ, muốn mua quá!!!]

Ống kính đi lướt qua đông đảo nữ minh tinh đang đua nhau khoe sắc, MC duy trì nhịp điệu đồng bộ với tốc độ xuất hiện của mọi người, liên tục giới thiệu các nhân vật nối nhau góp mặt.

"Tiếp theo đây chúng ta cùng chào mừng —— hai diễn viên đảm nhận các nhân vật nổi tiếng của "Đêm Trùng Quang" Nguyên Cẩm & Cung Ý Kỳ, xin mời Tô Trầm và Trịnh Miên!"

Cô gái mặc váy dài họa tiết caro đen trắng, cài một đóa hoa hợp hoan bằng vàng bên tóc mai, nụ cười vô cùng sáng láng.

Người cô đang khoác tay thì mặc áo choàng theo phong cách trung cổ, đeo mắt kính một bên nối dây xích bạc, viên hồng ngọc trước cổ tôn lên làn da trắng như tuyết.

Mọi người đã quen ngắm Tô Trầm mặc đồ cổ trang phương Đông, đến lúc gặp phải cậu với hình tượng biến đổi ngoạn mục thì còn chẳng nhận ra.

[Đấy là Tô Trầm à?! Má ơi cười lên lại còn đểu đểu nữa chứ, ngâu quá ngầu quá đi uilatr uilatr!!]

[Từ từ đã Cẩm nhà t dắt tay vợ Cơ Linh như này là như nào aaaaaaa! Chỗ scandal đợt trước đồn đãi loạn lên không phải thật chứ hả! Nhưng trông cả hai đều đẹp ghê ý??]

[Đù, chẳng phải mấy năm trước toàn là Tưởng Trầm chốt cứng à? Năm nay định tách ra giũ sạch thật rồi kìa đau lòng chớt mất thôi, nhưng sao nước mắt lại tèm nhem từ miệng ra nhỉ thế là thế nào...]



Các minh tinh xuất hiện trước sau đều không bắt mắt bằng một người đang ở đây lúc này.

Cậu mặc áo choàng kiểu phương Tây, huân chương chữ thập ở ngực cũng lập lòe ánh mờ.

Hình như từ trước tới giờ Tô Trầm trong mắt mọi người vẫn cứ là thiếu niên non nớt kín tiếng, đột nhiên đùng cái cậu đã đứng ở giới tuyến giữa thanh niên và thiếu niên rồi, cao ráo ung dung, phong thái điển trai sáng sủa rất riêng.

Hôm nay cậu thay đổi phong cách ăn mặc, cứ như hóa thân thành pháp sư hào hoa phóng khoáng, đeo kính vào đúng kiểu hình tượng Sở Khanh đội lốt phong lưu.

Màn xuất hiện nổi bần bật quá sửng sốt, thu hút hết sự chú ý của phần lớn khán giả, làm mọi người còn không kịp nghĩ đến việc tại sao cậu không đi cùng Tưởng Lộc nữa.

Sau đó tầm gần 10 người Tưởng Lộc mới mặc áo đuôi tôm bước ra với Ngụy Phong trong trang phục tương tự.

Tạo hình của hai người rất phổ biến khiêm nhường, cũng thiên về phong thái đạo diễn lịch thiệp hơn.



Chờ tới lúc phần thảm đỏ sắp kết thúc, mọi người mới chậm chạp nhận ra rằng Tưởng Lộc đã đang dần dà tách mình khỏi danh sách diễn viên rồi.

Đừng nói là làm đạo diễn xong Tưởng Lộc không định tham gia diễn xuất nữa nhé?

Đợt trước thấy trong nghề đồn đãi là Tô Trầm với Tưởng Lộc cãi nhau to, tí thì động tay động chân nữa cơ, chắc cũng liên quan đến việc Tưởng Lộc quyết tâm đổi nghề nhỉ?

Lượng tin tức khổng lồ từ thảm đỏ hôm nay làm người xem phải hoa hết cả mắt, quá tải không hóng hớt xuể.

Theo hoạt động của thanh tiến độ livestream, những thông tin đáng ngạc nhiên hơn nữa tiếp tục được hé lộ.



Tưởng Lộc được đề cử đồng thời hai hạng mục lần lượt là Đạo diễn xuất sắc nhất năm 2011 và Quay phim xuất sắc nhất năm 2011.

Trên cơ sở đó anh giành được giải Đạo diễn mới xuất sắc nhất ở mảng phim truyền hình, khiến cả khán phòng rộ lên hoan hô.

Không chỉ có vậy, Tô Trầm đoạt giải vàng lần nữa, giành cúp Hình đế nhờ màn thể hiện tinh tế xuất sắc trong mùa thứ 8 của "Đêm Trùng Quang" năm 2011, viết thêm một nét vinh quang vào lý lịch.



Khi thông tin được công bố, lượng quan tâm tương tác ở các diễn đàn lớn cùng Weibo Tieba đều lần lượt đạt đỉnh, người hâm mộ riêng hai bên tung tăng gào thét, fan CP thì đau đớn khó thở.

Fans nhà Tưởng Lộc cũng xem như đã dõi theo nhóc con nhà mình vật lộn trưởng thành, từ bé bố không thấy mẹ không thương, bác thì qua đời quá sớm.

Mãi mới tìm được một vai diễn hay liên tiếp nổi danh thì còn bị fan phía nhà Trầm cười nhạo suốt ngàn năm, năm nào hai bên cũng cấu xé nhau đến độ gió tanh mưa máu vô số lần, chỉ khao khát mau mau tách ra một mình bay cao cho nó sướng.

Năm nay chứng kiến con đường đạo diễn của Tưởng Lộc vươn tận mây xanh, một kì được 2 đề cử + 1 giải thưởng, các fan chị fan mẹ sắp bật khóc đến nơi luôn ấy.

Cuối cùng nhóc con cũng chờ được đến ngày khổ tận cam lai!! Năng lực xuất chúng thế này xem đứa nào còn dám chọc ngoáy nữa xí xí!!



Fan only của Tô Trầm thì càng hớn hở hưng phấn, làm fan ủng hộ sự nghiệp đúng là bay bổng cả người.

Cục vàng nhà ai 15 tuổi giành Hình đế một lần, 18 tuổi hẫng nốt lần hai?!

Tụi này hỏi đó còn! Ai! Nữa!

Thiên tài giới phim ảnh có mà đầy, nhưng người vinh quang bất diệt thì chỉ có mình Trầm Trầm!!

Đêm nay bắt buộc phải khui champagne bắn pháo hoa, ăn mừng to như cái bánh xe bò vì Trầm nhà ta!!!



Trong lúc này, fan CP nửa thì miễn cưỡng gượng cười, nửa thì khóc lên khóc xuống trong kênh livestream.

[Mình nhọc nhằn lắm phấn đấu chờ được đến ngày gặp nhau trên đỉnh cao... nhưng đã thành người dưng rồi ư.]

[Mị không tin, mị không tin!! Tháng 2 vẫn đang cưa vợ kia mà, bây giờ phát biểu nhận giải còn không nhắc tên đối phương luôn?! Mị phải nghe lại lần nữa, đờ mờ hai cái con người vô tâm kia!!]

[Bảo lâu rồi mà, fan CP thức tỉnh đê, đến hợp đồng đại sứ cũng tránh nhau ra rồi mà chưa đủ rõ nữa hả? Cố moi móc hint thế có vui khum?]

[Anh giai nhà m chỉ thiếu nước tìm ai cưới đại tránh điều tiếng tự minh oan cho mình nữa thôi, thanh lý khẩn trương đê, lúc lọc fan người ta cũng chả buồn để ý đến chúng m đâu.]



Giữa vô số lời giễu cợt nhạo báng, điều khiến người ta hoang mang hơn cả là thái độ của hai nhân vật chính.

Một người lần nữa bước lên đỉnh điểm tột cùng của diễn viên truyền hình xuất sắc nhất, một người trở thành đạo diễn thiên tài sức nóng càn quét hiện tại, hơn nữa mọi hào quang đều chói lóa hơn nhờ vào đối phương, sao mà dự lễ trao giải cứ cách nhau xa ơi là xa, không chỉ chỗ ngồi tách biệt rạch ròi, mà đến lời cảm ơn khi nhận giải cũng không nhắc một chữ nào tới tên đối phương?

Một người bảo, cảm ơn sự đánh đổi lớn lao của đạo diễn cùng toàn thể đội ngũ sản xuất phim.

Người kia thậm chí còn chẳng nói đến Nguyên Cẩm, cảm ơn đúng một câu tổng quát xong cầm cúp nở nụ cười mỉm chụp ảnh chung, không còn lời nào khác nữa.

Đến đạo diễn chương trình cũng phải chuyển qua chuyển lại cảnh giữa hai bên mấy lần liền, đến đạo diễn chương trình cũng biết họ là hai người thân thiết nhất quả đất cơ mà!!

Lúc Tưởng Lộc nhận giải thì Tô Trầm vỗ tay cùng mọi người khác, biểu cảm tiết chế lịch sự.

Lúc Tô Trầm được giải Tưởng Lộc còn đã đi với Ngụy Phong rời hội trường ra về trước... máy quay không thể tìm được anh.



Lòng fan CP như bị dao cứa, nhưng sống chết vẫn không chịu từ bỏ.

Nếu là các CP giả khác để kinh doanh, phim hết đợt chiếu cái là nhân vật chính cũng chán chả buồn diễn nữa, fan bỏ cứ bỏ thôi, cặp tiếp theo còn ngọt hơn thế, có gì ghê gớm đâu.

Nhưng mà —— nhưng mà hai người đã cùng nhau lớn lên nương tựa vào nhau từ năm 10 tuổi cơ mà.

Lần đầu tiên giành giải Hình đế, cái Tô Trầm cứ ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn đâu phải chiếc cúp trên sân khấu, mà là Tưởng Lộc ngồi bên cạnh.

Tại sao lần này tất cả đều thay đổi?! Thay đổi hết cả rồi!!



Khi lễ trao giải khép lại, Tô Trầm nhận được cuộc gọi quốc tế.

Trong xe đưa đón chuyên dụng, nét mặt Tùy Hồng rất căng thẳng, chị giơ điện thoại ra khẽ khàng nói: "Điện thoại chị Linh gọi đó, vừa nãy đã gọi 3 4 lần rồi."

Tô Trầm tỏ ý đã hiểu, cầm điện thoại gọi lại.

"Cuối cùng em cũng nghe máy." Chu Kim Linh nói, tâm trạng căng như dây đàn: "Chị xem lễ trao giải rồi, tạo hình của em hôm nay đúng là lần tuyệt nhất từ trước tới giờ."

"Cảm ơn chị ạ," Tô Trầm ôm cúp thưởng vùi mình vào lưng ghế, giọng có vẻ uể oải: "nếu chỉ để khen em một câu thì cần gì phải chờ cuộc gọi tới giờ đúng không."

"Giờ chị đang ở sân bay, chiều mai sẽ đến Thời Đô." Chu Kim Linh xoa bóp sống mũi mình: "Tuy chị cảm giác được lờ mờ là chắc cái thằng nhãi Tưởng Lộc này lại đang gài bẫy chị, nhưng rốt cuộc là hai đứa có hục hặc nhau không?"

"Có đâu ạ." Tô Trầm thật thà: "Diễn đề phòng thôi ạ."

Chu Kim Linh bàng hoàng ngộ ra, nhìn vào bảng giờ bay ngây ngẩn hồi lâu: "Hai đứa bắt đầu quen nhau thật rồi đấy à?"

"Dạ. Nên tốt nhất là tách ra cho sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì."

Người đại diện cũ hít một hơi xuýt xoa rõ dài trong điện thoại, Tô Trầm nghe xong bật cười.

"Chị Linh, chị có về nữa không nè?"

"Về," Chu Kim Linh cắn răng nói: "thu lôi tránh sét thôi chứ gì, trông hai đứa chúng mày chị lo lắm, vẫn phải về giám sát."

"Với cả hai đứa đã tách nhau ra rồi, người đại diện còn chung thì không ổn."

—— Đúng là y xì đúc kịch bản anh Lộc dự tính.

Tô Trầm hôn một cái vào điện thoại.

"Chị Linh thương em nhất!"

"Thương mày thôi em! Còn lâu mới thương cái thằng thối tha Tưởng Lộc kia nhé!"



Trong khi đó, Tưởng Lộc quay lại xe đưa đón dành cho mình, trông thấy Lương Cốc Vân đang ngồi đan tay ôm chiếc túi xách.

"Cô Lương ạ?"

"Lâu lắm không gặp cháu, Tiểu Lộc." Lương Cốc Vân lấy ra một hộp quà với động tác khá hấp tấp, đưa cho Tưởng Lộc, nụ cười có phần áy náy: "Chú Tô của cháu phải ở nhà chăm em nhỏ, nên cô đến chúc mừng cháu vậy."

"Đây là rượu ngon ủ 60 năm rồi này, cô chú cứ giữ mãi không nỡ uống, hôm nay lấy ra tặng cháu đấy, bộ thứ 8 cháu làm cực kì hay luôn."

Tưởng Lộc lễ phép cảm ơn rồi nhẹ nhàng ôm Lương Cốc Vân một cái, cảm nhận được sự mong manh và hoang mang ở cô.

"Cô cứ nói thẳng đi ạ, trong xe chỉ có cô cháu mình thôi, an toàn lắm ạ."

Lương Cốc Vân há miệng, muốn gửi gắm đôi điều, nhưng rồi lại thôi.

"Lộc Lộc, từ bé Tiểu Trầm đã lớn lên bên cạnh cháu, xem cháu là anh trai ruột."

"Nếu thằng bé có lầm lạc, làm gì động chạm đến cháu... thì cho cô xin lỗi cháu trước, rất xin lỗi cháu."

Tưởng Lộc thoáng sửng sốt trước lời xin lỗi, đầu tiên cẩn trọng cất chai rượu thật kĩ rồi mới ngồi xuống bên cạnh Lương Cốc Vân.

"Cô Lương, cô đang... nghĩ gì thế ạ?"

Ánh mắt Lương Cốc Vân trống rỗng, cô cười thảm thương lắc đầu.

"Cô không dám nghĩ, cô không dám nghĩ gì hết."

Thực ra Lương Cốc Vân đã đoán được phần nào, vì trước đó trong điện thoại Tô Trầm chỉ toàn ôm hết trách nhiệm về mình, trong sáng ngoài tối muốn che chở cho ai... quá rõ ràng.

Cô thà rằng không biết gì cả, bị che đậy kín kẽ cũng còn hơn là vạch trần ra hết.

"Nó đang dại dột, mà cô không biết phải khuyên kiểu gì nữa." Lương Cốc Vân nói tiếp: "Cô chú không phải là ba mẹ đủ tiêu chuẩn, thời gian bầu bạn bên nó còn xa mới bằng được cháu."

"Lộc Lộc, cháu cũng không hi vọng phải chứng kiến nó đi lệch đường, đúng không."

Tưởng Lộc dự liệu trước là sẽ có câu này, từ khoảng tầm vài năm về trước.

Giờ đây chính tai nghe thật, cũng chỉ biết cười khổ.

"Cũng muộn phết rồi, cô phải về đây." Lương Cốc Vân dụi mắt, nói với vẻ tự giễu: "Dịp vui thế này mà, tại cô làm ảnh hưởng, xin lỗi cháu nhé."

"Cô chờ xíu ạ." Tưởng Lộc nhớ ra gì đó, mở ngăn kéo xe lấy ra một quyển album vừa hoàn thành không lâu, đưa cho cô: "Trong album là ảnh riêng của Tô Trầm từ khi vào đoàn phim tới giờ, dày lắm, xin phép tặng cô ạ."

Lương Cốc Vân ngơ ngác tại chỗ, không ngờ sẽ nhận được một món quà như thế, giọng hơi run run.

"Cô xem luôn bây giờ được không?"

"Đương nhiên được chứ ạ."

Cô mở quyển album dày nặng được đóng gói hoàn mỹ ra ngay trước mặt Tưởng Lộc.

Trong ấy có Tô Trầm 10 tuổi, Tô Trầm 11 tuổi, mãi cho đến Tô Trầm 18 tuổi.

Từ bé con non nớt mù mờ tới thiếu niên phấn chấn hăng hái, rồi tới thanh niên tỏa sáng sắc sảo hiện giờ.

Luôn luôn thay đổi, thay đổi không ngừng.



Album có hình ảnh cậu mặc trang phục diễn, có hình ảnh cậu nằm trong túi ngủ khò khò thật say.

Có ảnh chụp chung với tất cả mọi người khi đón sinh nhật ở đoàn hàng năm, cũng có rất nhiều ảnh hậu trường trong quá trình quay chụp.

Thứ được in ra đóng khung không chỉ vẻn vẹn là bóng hình thời gian xưa.

Mà còn là 8 năm cuộc đời Tô Trầm đã trải qua nơi đoàn phim.



"Có một số ảnh là cháu chụp thôi ạ, đa phần là mọi người trong đoàn chụp, nhờ trợ lý của em ấy giúp đỡ sắp xếp lại cho ngay ngắn." Tưởng Lộc giải thích: "Cháu gửi một bản online vào email của cô ạ, chú Tô cũng có."

Lương Cốc Vân ngắm nhìn đứa con vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trong ảnh, không thể kìm nén được nữa, nước mắt lăn dài rơi tí tách, tí tách.

"Cảm ơn cháu..." Cô lẩm nhẩm: "Tưởng Lộc, đây là món quà tuyệt vời nhất rồi."

"Dù thế nào đi nữa cháu vẫn mãi mãi là một thành viên của gia đình cô, việc này sẽ không thay đổi."

Tưởng Lộc vẫn giữ lễ độ khách sáo, cười lắc đầu.

"Cháu hiểu sự băn khoăn của cô ạ, bây giờ mình cũng không cần phải nói gì nhiều đâu ạ."

"Cô Lương hãy còn giơ cao đánh khẽ một phần là bởi Tô Trầm còn đang ở đoàn phim, sau này đi học đại học ở Sân khấu Thời Đô thì cũng khó tránh sẽ chạm mặt cháu."

Tưởng Lộc nhìn chăm chú vào nụ cười trên ảnh, giọng nói ôn tồn.

"Nhưng ít nhất thì khi ở cạnh cháu, em sẽ luôn luôn được trân trọng yêu thương ạ."

"Cháu cũng như cô chú, xem em là người thân máu mủ ruột rà, không nỡ phải thấy em rơi nước mắt, không bao giờ muốn để em bị thương."

Lương Cốc Vân cứ như bị gai đâm, cầm tập album không nói một lời, rất lâu sau mới gật đầu rồi lại lắc đầu, vội chào hỏi một câu rồi nhanh chóng rời đi.

Cô không chấp nhận nhưng cũng sẽ không chia tách hai đứa.

Đây đã là giới hạn tột cùng của cô.



Sau khi đoạt giải, Tô Trầm ở lại nhà mấy hôm.

Thường ngày Tô Tuấn Phong vẫn vui vẻ hớn hở chơi đùa với các con, trừ đi làm ra còn sẽ đi chợ nấu cơm cùng vợ, hoàn toàn không hay biết gì vài chuyện bí mật nào đó.

Lương Cốc Vân trở nên im ắng quá đà, thi thoảng còn toát ra vẻ hờ hững.

Tiếp đó thì Chu Kim Linh xuất hiện mời cả nhà đi ăn, giải thích trước kia sức khỏe mình không ổn lắm phải ra nước ngoài tĩnh dưỡng, bây giờ xem như đã cải thiện tốt đẹp, quay về chuyên phụ trách công việc của Tô Trầm.

"Về sau anh Cát sẽ là người đại diện riêng của Tưởng Lộc. Đương nhiên cả em và anh Cát đều nắm giữ mạng lưới quan hệ hay cơ hội khác nhau, sau này vẫn sẽ hợp tác hỗ trợ lẫn nhau."

Trước khi đưa Tô Trầm đi, hình như chị trông thấy vẻ mỏi mệt của Lương Cốc Vân, tặng một hộp yến sào cho Lương Cốc Vân.

"Chị cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, Trầm Trầm có em lo rồi, chị cứ yên tâm."

Lương Cốc Vân đã ngồi hẳn vào xe, lúc nhận hộp yến sào thì nắm lấy tay Chu Kim Linh bằng hai tay, nói lời cảm ơn rất chân thành.

"Bọn chị cũng đọc tin tức trên mạng mới biết, hóa ra đạo diễn Hải kia... lại chèn ép diễn viên tới mức đó."

"Rất cảm ơn em vì lúc ấy đã đứng ra che chở phía trước Tô Trầm."

Chu Kim Linh quay người nhìn Tô Trầm một cái, cười đáp lại.

"Việc của em thôi mà ạ."



Chờ tiễn ba mẹ về xong, Chu Kim Linh lái xe đưa Tô Trầm ra sân bay, chuẩn bị quay trở về Chử Thiên đóng phim.

Tô Trầm tự biết mình đuối lí, ngồi ở ghế phó lái với thái độ ngoan ngoãn, không dám lèm bèm gì mấy.

Trong lúc chờ đèn đỏ Chu Kim Linh nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, vẫn cứ phải duỗi tay ra vò tóc cậu thật mạnh.

"Cái thằng Tưởng Lộc hư đốn, gieo rắc hại ai mà chẳng được, lại đi bếch mất em."

Lúc ấy chị đúng thật kiểu máu không lên được não, sắp ngất xỉu tại chỗ đến nơi.

Nhưng ở nước ngoài một mình, vẫn sẽ nhớ nhung lo toan vô tận.

Cả hai đứa đều do chính mình tận mắt dõi theo chăm nom tới khi lớn, tính tình đều rất ổn, mỗi tội ma xui quỷ khiến thế nào đi phải lòng đối phương... ấy đâu phải phạm pháp, cũng chẳng thể gọi là lầm lỗi.

Tô Trầm chung chạ với Tưởng Lộc lâu quá, phong cách nói năng cũng hơi hơi tương tự.

"Nước ngoài có đông buê đuê không ạ?"

Chu Kim Linh đảo mắt: "Đông lắm chạy đầy đường, vào phòng trang điểm còn gặp một anh đang ôm anh khác để tô son."

Chị cũng thuộc dạng đã chứng kiến nhiều điều phong phú, tuy nội tâm vẫn tương đối khó lí giải nhưng xét cho cùng không nỡ rời bỏ hai đứa bé.

Giai đoạn tươi đẹp huy hoàng rực rỡ thì thôi, ai làm đại diện quản lý mà chả thế. Nhưng nếu mối quan hệ rạn nứt tới độ xem đối phương bằng không khí thì bất luận thế nào chị cũng phải quay về.



Hai người đại diện chia ra phân công, tin đồn dần cũng lan đi trong ngành.

Tuy nghệ sĩ dưới trướng nổi tiếng đến độ ấy mà còn dùng chung người đại diện cũng không hợp lí thật, nhưng nay tới nước này thì xem như quá bằng chính thức thừa nhận tách bạch triệt để rồi còn đâu.

Trong lúc tài khoản Weibo chính thức trả lời bình luận liên quan đến người đại diện khiến dư luận bàn tán xôn xao, thì hai đương sự đang vẽ vời với nhau.



Tưởng Lộc lôi được một hộp màu sáp đâu ra không biết, rảnh rỗi rủ Tô Trầm vẽ chơi.

Chủ đề là vẽ nhà.

Trước hoạt động giải trí cấp bậc mẫu giáo này, cả hai đều miệng chê mà tay thì mê, bao nhiêu năm rồi chưa động vào bút sáp, nghịch ngợm rất vui vẻ.

Tưởng Lộc vẽ có tí, chỉ toàn tỉa tót thêm mấy nét hoa lá cỏ cây ngoài rìa, chủ yếu ngắm Tô Trầm vẽ.

Tô Trầm phác họa một căn nhà nhỏ có sân vườn, nghĩ ngợi rồi vẽ thêm cái giá bên cạnh cửa sổ, giải thích là cái này để cho chim sẻ với hỉ thước ăn, lúc nào rảnh thì rải ít gạo ra đấy.

Cậu vẽ rất sướng tay, cho Tưởng Lộc xem cấu trúc căn nhà mình vạch ra.

Phòng ngủ tựa bắc hướng nam, phòng khách phải có lò sưởi, khách ghé chơi nhà có thể ở lại trên tầng, phải có đồ chơi ống cho mèo chui nữa.

"Về sau mình nuôi mèo à?"

"Em tưởng vẽ chơi chơi thôi?"

Tô Trầm ngẩn ra, săm soi nghiên cứu nét mặt anh.

"Anh thích mèo hay chó?"

"Anh định chờ xong xuôi sẽ đưa hai em chó săn ở đoàn về nuôi trong vườn nhà bác, cô vẫn ở lại đấy trông nhà hộ anh, sẽ chăm giúp hàng ngày."

Khối lượng vận động của hai chú chó cực lớn, chờ về sau anh có đoàn phim của riêng mình rồi thì đảm bảo đi đâu cũng phải dẫn theo.



Tưởng Lộc vẽ thêm ông mặt trời vào bức tranh của Tô Trầm, hồi lâu sau thấy vẫn thiêu thiếu bèn bổ sung mấy cái cây sặc sỡ sắc màu bên cạnh.

Tô Trầm cất sáp màu vào đúng chỗ, nằm nhoài ra ngắm đầu ngón tay anh.

"Hôm ấy Lâm Cửu Quang bảo với em là nó không muốn mình cãi nhau đúng dịp Tết, tại đấy là lần cuối cùng đón Tết ở đoàn phim rồi."

"Em mới nhớ ra, hình như đúng thật, cái gì cũng sắp biến thành lần cuối cùng."

Tưởng Lộc khựng lại, nhìn căn nhà nhỏ vẽ bằng sáp màu, mãi rồi mới nói: "Nhưng rời khỏi những lần cuối này, mình sẽ chào đón rất nhiều lần đầu tiên."

"Mình đều sẽ vào đại học lần đầu tiên, lần đầu đi học hẳn hoi, lần đầu cùng chuẩn bị bài tập cuối kì."

"Thật á hả?" Tô Trầm không tin lắm: "Với cái tính của anh không phải năm nhất đã bắt đầu vạch kế hoạch đoàn phim, năm hai bỏ đi quay điện ảnh à?"

"Đợt nghỉ em sẽ đi làm theo, nhưng bình thường thì không rời trường đâu."

Tưởng Lộc nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước, nhìn sang cậu: "Nhóc thấy mình sẽ không ngồi yên được à?"

"Có thể lắm." Tô Trầm chôn mặt vào cạnh cánh tay: "Quen với cuộc sống đoàn phim xong lại phải đi thích ứng với quãng thời gian ở trường, sợ là khó mà thay đổi được."

"Cứ được nghỉ dài là em lại thấy những ngày chưa học thuộc thoại đã đi ngủ nó là lạ sao ấy."

"Cái số khổ gì đây," Tưởng Lộc cầm bút sáp màu lắc lư trước mặt cậu: "nhóc phải hưởng thụ cuộc sống chứ."

"Hình như cuộc sống của em cứ đóng phim suốt." Lúc nói câu này, Tô Trầm tương đối mờ mịt: "Nghe có vẻ sai sai nhỉ?"

Họ đưa mắt nhìn nhau, hiểu rõ là không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng cũng sắp kết thúc rồi.



Mùa 9 là phần kết, độ khó trong quá trình làm phim không quá lớn.

Tìm lại thân thích, tiện đường giúp đỡ cứu mạng thêm rất nhiều người, khiến cho kịch bản ngập tràn những đoạn đã cái nư lẫn cảm động.

Khi từng cố nhân đã sớm mồ yên mả đẹp từ lâu lắm lần lượt xuất hiện trước mắt mình lần nữa, ngay đến các nhân viên trường quay đứng ngoài ống kính cũng thấy xúc động.

Hình như họ đang cùng nhìn lại những bao la tiếc nuối từ mùa thứ nhất đến mùa thứ tám, nỗ lực tận dụng sự xoay chuyển thời gian để cứu vãn tất thảy, để mọi thứ đều có thể kịp lúc.



Cuối cùng cũng đến khâu quay thời khắc vỡ vụn, mọi người xúm vào cạnh phông xanh xem chuyên gia kĩ thuật vận chuyển chiếc vương miện vàng ròng, dùng nhíp nạy viên đá quý khổng lồ ra, giao cho chuyên viên quay chụp CG tiến hành thực hiện cảnh quay chậm.

Đoàn đã thử nghiệm nhiều lần, ban đầu sử dụng pha lê, sau đó chuyển sang thủy tinh màu sắc tương tự.

Nếu điều chỉnh được ánh sáng đến một góc đủ hoàn hảo thì chỉ đè nát một mảnh vỏ chai bia sao cho nó đột ngột vỡ toang ra thôi, khoảnh khắc mảnh vụn bắn tóe cũng đã đẹp tới độ ngỡ ngàng.

Ống kính quay chậm sẽ nắm bắt trọn vẹn từng tích tắc, lưu trữ đủ đầy tất thảy mọi tiểu tiết.

Như viên đạn bay xuyên đóa hoa, như mũi tên găm nứt sao trời.

Phút giây vỡ nát tan tành ấy, toàn bộ mảnh vỡ sẽ phản xạ ánh sáng, bung nở vẻ đẹp khuếch tán thấp thoáng hơi thở của cái chết.



Trong phim, Nguyên Cẩm trả giá đánh đổi chiếc vương miện truyền đời này để cứu mạng các cố nhân, đưa họ về từ quá khứ xa xăm.

Sau ấy y chỉ dùng đúng một chiếc quan ngọc trắng, không còn trang sức nào trên mái tóc nữa.



Để quay đoạn này, lan can được dựng xung quanh phông xanh nhằm giữ khoảng cách an toàn, đề phòng các mảnh vỡ kích thước nhỏ găm phải da mọi người.

Viên hồng ngọc giá trị đắt đỏ bị đặt dưới áp lực, rồi sau khi các ống kính quay chậm ở nhiều góc độ xác nhận vào vị trí xong xuôi, nó hóa thành bột mịn trong tiếng nổ rầm vang.

Chỉ cần đúng vài giây, tựa một khoảnh khắc chớp nhoáng bình thường nhất trên đời.

Tô Trầm ôm chiếc vương miện vàng ròng ngồi ở đằng xa, dõi mắt tiễn biệt câu chuyện đang không ngừng cất bước đi tới cái kết.

Vốn dĩ cậu tưởng mình có thể rộng lượng chấp nhận.

Nhưng chờ đến khi chuyên gia dọn dẹp hiện trường, đội quay phim lần lượt vác máy quay rời đi, cậu vẫn phải đưa ngón tay vuốt ve vết lõm trên vương miện.

Nó lõm hẳn xuống thật sâu, chẳng còn tồn tại nữa.



Thứ tự quay phim và trình tự kể chuyện khi phim lên sóng không hề đồng bộ.

Đoàn sẽ tập hợp hết các nội dung có bối cảnh tuyết lại với nhau, đến khu Tạng lần nữa vào cuối tháng 3.

Giai đoạn trước đó trời có gió lớn đến mức khiến người ta gần như không bước được chân khỏi nhà, quay phim cũng nhiều rủi ro chẳng hạn như tuyết lớn chắn đường.

Đi muộn hơn thì ảnh hưởng tới thời gian để sản xuất kĩ xảo, tranh thủ dịp hoa đào mới nở để lên núi tuyết một chuyến, thời điểm vừa đẹp.

Kĩ xảo có tốt nữa cũng khó sánh bằng phong cảnh núi non hiểm trở được máy quay quay tận nơi.

Vài năm trôi qua, khu vực đã có hạ tầng phục vụ du lịch tươm tất, còn thêm hẳn mấy khách sạn cao cấp mới mở nữa.

So với cảnh hồi trước lăn lê bò toài vào núi tuyết quay phim thì giờ tất cả đã khá lên nhiều.



Ông trời phù hộ, lần này đoàn phim vừa mới kịp dựng chân lắp máy quay xong xuôi thì mặt trời vươn mình khỏi tầng mây.

Trên nền núi tuyết xanh thẫm điểm trắng, nơi chân trời mênh mông như thể xa vô bờ bến, vầng mặt trời đỏ rực đang bừng sáng ló rạng.

Khoảnh khắc ống kính kéo ra xa toàn cảnh, bầy ngựa lang bạt tung vó phi thỏa thích trên đồng hoang, đàn chó săn vẫn cứ sủa vang đuổi sát theo như ngày nào.

Tưởng Lộc nhanh chóng điều khiển phối hợp các bộ phận quay phim, Tô Trầm trước ống kính diễn rất suôn sẻ mượt mà, lời thoại chính xác không sai một li.

Tất cả mọi người đều biết, đây sẽ là lần cuối cùng họ được chứng kiến mặt trời đẹp đẽ đến thế trước núi tuyết cùng nhau.

Ánh sáng đỏ tựa đang chảy tràn xuống trần, nhuộm một màu rực rỡ chói lòa cho cả thế gian.



Theo kịch bản, các nhân vật đan xen qua lại về rất nhiều năm trước, cứu hoàng hậu trẻ tuổi bằng cách giả chết.

Nguyên Cẩm thời ấy hãy còn non nớt, đứng ngoài sân ngu ngơ chẳng biết gì.

Rượu độc tung tóe ra sàn, hoàng hậu hoảng sợ hét lên, đều là các đoạn đã được quay chỉn chu từ tận bộ đầu tiên.

Khung hình chỉ cần trần thuật tiếp về sau, kể lại quá trình họ mượn sức long mã chở mọi người tới những cánh cửa hổ phách máu khác nhau, kéo dẫn các tuyến dây tách biệt để đến được cùng một bến bờ.

Khung cảnh mặt trời trên nền tuyết mênh mang kết hợp hoàn hảo với bóng lưng của hoàng hậu trẻ tuổi, tôn bật lẫn nhau.

Người phụ nữ ngẩn ngơ nhìn con trai đã trưởng thành, dường như bỗng chốc hiểu ra rất nhiều điều, nở nụ cười mà nước mắt cứ lăn dài.



Bình minh buổi sáng quay xong phần cứu hoàng hậu, buổi chiều đã đổi sang bối cảnh ánh đèn sâu hoắm rừng cây.

Nguyên Cẩm hôn mê thiếp ngủ trong xe ngựa ở dòng thời gian cũ, mãi rồi cũng đi tới phía trước ảo ảnh sau cuối.

Y phải tìm thấy cánh cửa đóng kín lơ lửng trên cao với dây leo, nằm sâu trong biển cây.

Khoảnh khắc cánh cửa này hé mở, đêm Trùng Quang lần cuối cùng thuộc về vũ trụ này sẽ xuất hiện theo.

Những vì sao trên trời xoay vòng nâng Nguyên Cẩm lên một lần nữa, y vươn tay như đang ôm lấy vầng trăng.



Đoàn phim xếp lịch cực sát, tất cả mọi người đều dốc hết tinh thần sức lực đánh đổi tối đa vì công việc.

Vậy nên chẳng ai phát hiện ra đạo diễn và vai chính đã dùng chung một bình dưỡng khí, từng vô tình lơ đãng chia sẻ hơi thở cùng nhau.

Lần trước quay những tình tiết này cậu mới 11 tuổi.

Dây cáp siết vào người mà gân cốt như sắp gãy ra, đạo diễn lớn tuổi nghiêm nghị cẩn trọng, liên tục giảng giải phân tích để Tô Trầm thể hiện được trạng thái tốt nhất.

Ánh Trùng Quang chói lòa bao phủ quanh mình một lần nữa, ngay cả đôi mắt cũng nhói lên vì nguồn sáng quá cháy bỏng.

Nhưng người đang chăm chú theo dõi ngoài ống kính đổi thành Tưởng Lộc trẻ trung hơn, biển cây tùng bách rung rinh tựa thủy triều làm nền cho nhân vật trong gió, mọi người ngửa đầu trông lên Tô Trầm, hình như cũng đã theo chân cậu vào phim.

Tưởng Lộc hô cut, đội điều khiển dây cáp chầm chậm nới lỏng lực, cố gắng thả Tô Trầm đang treo lửng lơ trên không trung xuống sao cho vững vàng nhất.

Lúc đáp xuống đất Tô Trầm vẫn còn hơi thơ thẩn ngẩn ngơ, phải xác nhận lại với Tưởng Lộc là không cần quay lại đoạn nữa thật ạ.

Đạo diễn thanh niên nhìn vào mắt cậu, đáp không cần đâu, bản này đã tốt lắm rồi.

Đến đây, đoàn phim đã hoàn thành việc quay cảnh đêm Trùng Quang cuối cùng.



Sau khi bay về Thời Đô Tô Trầm lên cơn sốt cao, mất hẳn 2 tuần mới dần dà hồi phục.

Cậu không khám ra bệnh gì cụ thể, bác sĩ đi theo cũng phỏng đoán là do trạng thái tâm lí gây ra biến đổi, không liên quan gì đến hoàn cảnh công việc áp lực.

Thời Đô đã sắp cất bước đón xuân, ngay cả đường băng sân bay cũng có rừng đào nở rộ tưng bừng bên rìa, thời tiết rất ấm áp.



Suốt đợt ấy Tưởng Lộc đến thăm cậu vài lần, phần lớn thời gian vẫn ở lại đoàn phim, để ba mẹ Tô Trầm ở Thời Đô có không gian bầu bạn với con nhiều hơn.

Cảm giác như thể nếu đợt này ốm mà chữa trong đoàn phim, thì thời gian chờ khỏi sẽ chỉ kéo dài lê thê hơn nữa ấy.

Đầu tháng 5, cuối cùng anh cũng quay lại Thời Đô, đích thân đón Tô Trầm về.

Nhờ người nhà chăm nom chu đáo cùng các loại canh gà giò heo hầm luân phiên bồi bổ, trông thanh niên chẳng ốm yếu gì, sắc mặt còn hồng hào hơn đợt trước một tí.

Cả hai đều không nhắc đến cơn sốt, như ngầm ăn ý không động chạm vào vết thương.

Song xe đâu có đi đường ra sân bay, mà hướng đến một khu vực quen thuộc.



"Tưởng Lộc," Tô Trầm nói chuyện rất là xã giao: "anh mà lén lút dẫn em đi xem concert gì đó nữa là em mách anh Cát đấy nhé."

Tưởng Lộc nhịn cười: "Anh Cát cũng có quản lí được anh đâu."

"..."

Tô Trầm trông ra ngoài cửa sổ, phát hiện thấy đường đi càng lúc càng quen.

"Ôi đù," Hiếm lắm mới gặp thanh niên nói bậy một câu: "em sắp phải thi đại học rồi đúng không??"

"Cảm ơn nhóc vẫn còn nhớ vụ này ha." Tưởng Lộc lịch sự đáp: "Cơ mà hôm nay mình không đi thăm trường."

Xe tiến vào một tiểu khu gần đó, dừng lại ở vị trí đỗ riêng trong hầm gửi xe.

Anh dẫn cậu vào thang máy lên đi lên, đến tận trước cửa sân rồi mới móc chìa khóa ra lắc lư.

"Lò sưởi, cây hoa, khung giàn cho chim sẻ ăn, xích đu, cả phối màu cũng đúng theo những gì nhóc vẽ."

"Về sau tủ lạnh màu vàng bơ sẽ chất đầy đồ ăn vặt nhóc thích, nguyên một mặt tường ở phòng khách để dành xem phim, đồ điện tử đều điều khiển hết bằng âm thanh."

"Cơ mà... hiện giờ chỉ mới đặt tạm một cái giường ở phòng ngủ thôi, nằm sofa cũng đau lưng mỏi gối tê tay lắm."

Tưởng Lộc cầm tay Tô Trầm, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cậu, nở nụ cười đầy xảo quyệt.

"Tại vì anh không muốn mình giận dỗi qua đêm."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play