Tô Trầm làm ăn thận trọng, sẽ không mạo hiểm trong kì thi.
Trước đó Tưởng Lộc chờ đến lúc thi vòng sau mới hé lộ tuyệt chiêu roi chín khúc, cậu thì chọn sử dụng đàn cổ cầm ngay từ vòng đầu, đeo ở lưng mang đến trường thi luôn.
"Chốc gặp." Tưởng Lộc vẫy tay với cậu qua cửa sổ xe: "Chơi vui ha."
Thiếu niên ngẩng mặt cười tươi, gật đầu vui vẻ.
Cậu đeo khẩu trang màu tối rồi đội thêm mũ lưỡi trai, lẫn vào đám đông không quá bắt mắt.
Năm nay vẫn có phóng viên chầu chực săn ảnh thiếu nam thiếu nữ ngoại hình nổi bật hỏi thăm cảm tưởng như thường lệ, có cả người rõ ràng là đang vác ống kính đi tìm cậu.
Ánh mắt hội này cực tinh, nhưng Tô Trầm còn am hiểu cách né tránh âm thầm không một tiếng động hơn thế, mãi đến lúc xuất trình căn cước bảo vệ thốt lên một tiếng ui, mấy học sinh đứng đằng sau cậu mới phát hiện ra.
Phóng viên giải trí gắng sức cố chụp chính diện Tô Trầm cách hai ba lớp rào ngăn song thiếu niên chỉ vẫy tay mấy cái rồi sải bước đi mất, bóng lưng ngầu đét.
Khu vực phân loại thí sinh đã thay đổi sang khu rộng rãi thoáng mát hơn lần trước.
Các đàn anh đàn chị hỗ trợ chỉ dẫn xếp số thứ tự, phần lớn học sinh mới đến tham gia thi vòng đầu vẫn cứ trang điểm, được nhắc nhở nhẹ nhàng để mau chóng tẩy trang, tránh ảnh hưởng kì thi.
Trong số này có mấy người lục tục nhận ra được Tô Trầm, sắc mặt cũng biến đổi theo.
—— Cậu đấy kìa!
Tô Trầm đến thật rồi!!
Người thật cao quá gầy quá, ghét ghê, cô giáo đã dặn là không được xáp lại gần bắt chuyện!
Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, Tô Trầm khẽ vẫy tay chào đầy thân thiện, quay sang cất kĩ đồ dùng cá nhân rồi vào chỗ chờ thi.
Mỗi phòng thi có hơn 10 người đang xếp hàng, đa số đều chuẩn bị sẵn đủ mọi thứ, còn cầm cả tài liệu ôn tập trong tay, miệng lẩm nhẩm đọc thuộc.
Chẳng rõ qua bao lâu, phòng này đã đến lượt cậu.
"Thí sinh số báo danh C207, Tô Trầm," Giáo viên cạnh cánh gà gọi số: "mời em vào."
Nghe thấy cái tên này, mười mấy đôi mắt đều xẹt sang.
Có người sợ bị nhiễu, ôm che đầu tiếp tục học thuộc lòng.
Tô Trầm đứng dậy bước sang, đi ngang qua mặt bên để ra chính giữa sân khấu, cúi người chào 4 thầy cô ngồi phía dưới.
"Em chào các thầy cô ạ, em là thí sinh số báo danh C207, Tô Trầm, đến từ trường Trung học số 4 Thời Đô ạ."
"Chào em," Giáo viên trưởng nhóm cười tươi tắn: "tôi thích xem phim em đóng lắm đấy, thật sự là diễn rất tốt."
"Tài năng cá nhân hôm nay em định biểu diễn là?"
"Dạ là cổ cầm ạ."
Tô Trầm giở chiếc cổ cầm đằng sau mình ra, một sinh viên nữ nhanh chóng cầm ghế lại gần dựng đàn giúp.
"Đánh đàn này hả?" Giáo sư lớn tuổi bên cạnh rất am tường, chỉnh lại kính nhìn rõ rồi ngạc nhiên nói: "Em chọn khúc nhạc nào thế?"
Tô Trầm đã ngồi vào tư thế chuẩn bị, đáp nhẹ nhàng: ""Quảng Lăng tản" ạ."
"Hôm nay em gặp phải tri âm rồi nhé." Giáo sư nữ cười nói: "Thầy Ngụy đây là người tường tận hiểu đàn, nhỡ đàn chán thì không được trách thầy không nể mặt đâu ha."
"Người trẻ chọn bài này thì dở quá." Thầy giáo lớn tuổi ngao ngán lắc đầu than thở: "Tuy những danh khúc này nổi tiếng nhưng khó mà lột tả được tâm trạng trong lòng. Em có biết đây là khúc nhạc Kê Khang đàn trước khi rơi đầu không?"
"Nhiếp Chính rèn kiếm giết Hàn vương, bản thân cũng phải chết thảm thương, người đời sau cảm khái soạn khúc mới có giai điệu này. Cái tình gửi gắm vào đây quá thê lương sôi sục, trẻ con mới mười mấy tuổi, thường là các thầy cô sẽ không đào sâu đâu."
Các thí sinh hôm nay tham gia thi phần lớn đều chọn nhạc cụ dạng thanh thoát uyển chuyển như tỳ bà hay đàn tranh. Rất đông học sinh luyện đàn phương Tây, violin hoặc piano, cũng là tuýp âm sắc sang trọng phong phú, phù hợp với những giai điệu tươi sáng tưng bừng.
Đúng là nhiều năm nay chỉ có mỗi một thí sinh mang cổ cầm đến thi, ấy chính là Tô Trầm.
Nghe xong lời đánh giá kém lạc quan Tô Trầm vẫn không hề biến sắc, chỉ gật đầu nói: "Cảm ơn thầy đã nhắc nhở em ạ."
"Vậy bắt đầu thôi."
Phòng thi yên tĩnh lại, thiếu niên nâng tay ghì nhẹ dây đàn, rũ mắt nhập vai vào cảnh.
Quảng Lăng tản, phong cách khảng khái khơi gợi rung cảm, là khúc nhạc mang lòng liều chết.
Khi nốt đầu tiên vang lên, ánh mắt cậu đã thay đổi.
Chất liệu cổ cầm cực tốt, âm thanh trong vắt tròn trịa, không hề lẫn chút tạp âm nào.
Mà đến độ dài móng tay của người khảy đàn cũng hoàn toàn vừa vặn, đầu ngón tay tì dây đàn dứt khoát thong dong, hòa hợp mạnh nhẹ.
Hễ cậu xác định được trạng thái thì dù chẳng có tóc bạc vương quanh, hổ phách ánh đỏ, cũng vẫn đủ sức đắm mình vào nhân vật đế vương chỉ trong nháy mắt, tâm trạng như đã tôi luyện bằng sương gió.
Khúc nhạc liên tục biến đổi chuyển ngoặt, tựa những trập trùng chao đảo từ thân thế của Nguyên Cẩm, bao bận rơi vào nguy nan hiểm trở, người nghe thôi lòng cũng phải bàng hoàng.
Ấy là thuở nhỏ chứng kiến mẫu thân chết thảm, ấy là nỗi niềm tự phế hai chân náu mình ẩn dật.
Là khi phụ thân ra lệnh anh em tương tàn trong cơn rồ dại, mười một tuổi đã lang bạt bơ vơ chốn trần gian.
Là chết rồi sống lại, quay về lần nữa với hận thù giết chóc.
Ngón tay cậu thon dài bóng loáng, độ cong đốt ngón tay trong khi lên xuống gảy đàn chuẩn mực như một cầm sư lão luyện, rõ ràng là từng diễn tấu vô số lần.
Trong 4 giám khảo có 3 người đã xem "Đêm Trùng Quang", tức khắc liên tưởng đến hàng loạt cảnh tượng đế vương chơi đàn rải rác suốt từ mùa đầu tiên đến mùa thứ 8 hiện giờ.
Nhưng tất cả các bản nhạc trong phim đều đã được chọn lựa sao cho phù hợp với diễn biến cốt truyện, Quảng Lăng tản không hề thuộc số đó.
Quần chúng cũng hiếm có mấy ai mê cổ cầm, người nào nhìn ra được là tư thế tay không hề sai lệch, gảy đàn tương đối ra dáng thôi là đã khen diễn viên lia lịa luôn rồi.
Không ngờ những lần thằng bé chơi cổ cầm trong phim đều là khảy đàn thật...
Âm thanh bi thương đau xót dội vang theo ngón tay nâng cao như gió táp trực diện, thầy giáo già lắng nghe mà biến sắc tại chỗ, gật gù không thôi.
Giai điệu xoay chuyển lần nữa, tiếng đàn dần trở nên dồn dập, sát ý ập thẳng ào tới.
Dây đàn bật nốt bức thiết tựa đao kiếm thình lình xuất hiện, một tiếng rạch ngang bắn tóe mùi máu!
Dù rằng không thấy rõ gương mặt người chơi đàn, không nhìn được biểu cảm người ấy, trẻ con nghe xong cũng phải hốt hoảng nín thinh, khiếp sợ lùi bước.
Khúc nhạc này trông có vẻ không thần tốc chóng mặt như tỳ bà hay cổ tranh, nhưng kỹ thuật đàn cũng phức tạp thử thách không kém, từ cách nâng nhấc sử dụng hai mặt ngón tay cho đến khống chế sức lực xoay chuyển cổ tay, từng khía cạnh đều là kĩ năng phải khổ học mới thành.
Âm đàn chợt dứt mà tiếng vọng vẫn còn mênh mang.
Tô Trầm điềm đạm đứng lên, cúi chào các thầy cô lần nữa, mọi người có mặt trong phòng mới như bừng tỉnh khỏi mộng, vỗ tay rào rào.
Những nội dung nối sau nào là bốc thăm câu hỏi phỏng vấn hay kiểm tra kiến thức văn hóa tư duy cá nhân đều chỉ còn là thủ tục mà thôi.
Trong số đang chờ có học sinh hơi yếu tâm lý, mãi đến lúc Tô Trầm cúi chào rời phòng thi rồi vẫn còn thấy hốt hoảng, như thể chưa thoát được hẳn tiếng đàn cổ cầm.
Giỏi quá đi mất —— sao lại làm được thế nhỉ?!
Sao cái gì cậu ý cũng biết thế?! Đàn cổ cầm cũng hay thế này luôn!!
Sau khi lượt thi đầu tiên kết thúc, giáo viên hướng dẫn các học sinh thực hiện phần tiếp theo là chia nhóm bốc thăm chọn đề, hình thức vẫn là diễn tiểu phẩm ngẫu hứng theo nhóm 2 người.
"Tổng cộng có 4 đề bài, sau khi bốc thăm không được phép trao đổi riêng, nếu bị phát hiện sẽ hủy toàn bộ điểm thi ngay tại chỗ ha."
Nội dung tương ứng được viết rõ công khai trên bảng:
[ Ăn lẩu ] [ Mua vé số ] [ Bị chen hàng ] [ Quét sơn ]
Đọc qua thì đều là các đề tài bình dị thường ngày, độ khó đa dạng.
Tô Trầm được chia chung nhóm với một bạn nam đầu đinh, bạn này đã đang lẩm nhẩm cầu nguyện dở.
"Xin đừng là quét sơn, xin đừng là quét sơn..."
Tô Trầm xếp hàng chờ chán quá mới tò mò hỏi: "Cái này khó nhất hả?"
Ngay lập tức có người đứng cạnh nói chen vào: "Dĩ nhiên rồi! Nhìn cái là thấy ăn lẩu dễ nhất! Diễn cảnh cay quá phải xuýt xoa nhe răng tu nước ừng ực là xong!"
"Chứ nếu mà diễn quét sơn thì quanh đi quẩn lại có đúng một cái động tác, chả còn không gian mà phát huy nữa."
Giao viên đứng ở đầu hàng đang theo dõi chặt chẽ tiến độ bài thi đôi, mỗi nhóm phải vào đến khu vực chờ thi mới được rút đề, có thể chuẩn bị 15 phút trước khi lên diễn.
Đến lượt Tô Trầm, cậu thân thiện đứng lùi sang một bên.
"Cậu bốc đi."
Bạn nam đầu đinh đã thỉnh được hết một lượt cả Ngọc Hoàng đại đế Phật tổ Quan Âm, nuốt ngụm nước miếng bước lên bốc đề.
Giở mảnh giấy ra, trên giấy có hai chữ.
[ Quét sơn ].
Mặt mũi cậu này trắng bệch luôn, lúc nhìn Tô Trầm biểu cảm đúng kiểu hai ta toi rồi bồ tèo ơi.
Hai người ngồi vào khu chờ thi, nghe loáng thoáng thấy trong khu vực thi có thí sinh đang giả vờ kêu mấy câu kiểu cay quá đi cay chết mất.
"Anh Trầm, cậu giỏi đóng phim, cậu giúp tớ với." Bạn đầu đinh sắp vò nát mảnh giấy đến nơi rồi: "Đề bài hẹp thế này mình phát huy kiểu gì bây giờ."
"Mượn cớ quét sơn để gây gổ à? Hay là hắt sơn vào nhau nhỉ?"
"Hay diễn là bị dị ứng xong hắt xì mấy cái?"
Tô Trầm nghĩ ra gì đó, thì thầm mấy câu với cậu bạn, bạn này tức khắc gật đầu như gà mổ thóc, không khác gì vớ được phao cứu mạng.
Đến lượt nhóm hai người vào phòng thi, bạn nam đầu đinh bước lên trình mảnh giấy đề bài.
"Chào các thầy cô ạ, em là thí sinh số C218, Thôi Trung Cường."
"Em là thí sinh số C207, Tô Trầm."
"Đề bài ngẫu hứng bọn em sẽ thể hiện hôm nay là quét sơn ạ."
Giám khảo vòng này là một tốp khác, đều đang ngồi ngay gần đó theo dõi thí sinh mặt không biểu cảm, khí thế nghiêm nghị hơn hẳn nhóm vừa rồi.
"Hai em bắt đầu đi."
Cả hai lùi lại một bước, lấy ra con lăn từ không khí nhúng vào thùng sơn rồi làm một đường từ trên cao xuống dưới.
Nhưng nhìn mức độ trúc trắc trong động tác là biết ngay cả hai không thạo vụ này cho lắm.
Một người chống tường mắm môi mắm lợi quệt một nhát, rút tay lại mới phát hiện ra sơn đã nhoe nhoét đầy tay, lập tức hốt hoảng chạy đi tìm khăn vải lau bớt.
Tô Trầm "rửa" tay xong lại gần định giúp, ai ngờ bất thình lình bị cậu kia đâm trúng, thế là va đập chấn động với bức tường ảo giác, sơn dính cả lên tóc lẫn lưng, ánh mắt cũng ngỡ ngàng theo.
Bạn nam đầu đinh rối rít luống cuống định lau sạch hộ cậu, kéo người ta ra thì lại cũng lỡ bôi đầy vào người mình, tình hình càng dở khóc dở cười.
Như này là người quét sơn hay là sơn quét người thế? Chốc nữa có mà tắm giời cũng không sạch được ạ!
Tuy câu chuyện cực kì đơn giản, nhưng càng xem vẻ mặt giám khảo càng giãn ra, vô thức gật gù theo.
Mục đích của diễn xuất là phải khiến người ta tin.
Tin là ở đây có một bức tường thật, kể cả không trông thấy thì cũng sẽ va phải nó.
Tin là sơn đang chảy tong tỏng lem nhem đầy tay đầy người thật, gây ra cảnh bết bát tới độ cử động thôi cũng khó.
Suốt cả đoạn diễn Tô Trầm không hề lên tiếng một chữ nào, mà lại càng có sức thuyết phục hơn.
Cậu diễn ra được cảm giác dính nhớp khi đạp chân phải chất lỏng nhầy nhụa, diễn ra được vẻ hoang mang và sửng sốt khi lần đầu kéo quần áo sau lưng bị dính vào tường, lôi mạnh lần nữa thì lại bắn bật ra.
Diễn viên giỏi phải diễn được cả kịch bản phức tạp đồ sộ lẫn những nhân vật nho nhỏ tầm thường giản đơn.
Riêng về điểm này là cậu đã đạt điểm tối đa rồi.
Cả buổi thi hôm nay đều rất suôn sẻ thuận lợi, trong lúc Tô Trầm lấy đồ đạc chuẩn bị ra về thì có các bạn khác cũng thi xong đi ra hỏi thăm xin chụp ảnh chung, cậu cũng tươi tỉnh đồng ý.
Khu vực lối ra hơi tối, mọi người đi ra ngoài đứng chụp cạnh bãi cỏ.
Chụp xong một bức, Tô Trầm lơ đãng nghiêng đầu, bỗng trông thấy một bóng lưng quen thuộc ở đằng xa.
Con ngươi Tô Trầm co rụt lại, hình như cậu nhận ra gì đó, cứ nhìn chằm chằm quan sát thật kĩ.
"Tô Trầm quen với anh ý à?" Bạn thí sinh chụp cùng hỏi: "Đàn anh tốt lắm đó, vừa nãy lúc tiếp đón còn động viên tớ cố lên cơ."
"Đây là đàn anh của Sân khấu Thời Đô á?"
"Ừa, đúng rồi."
"Bạn để ý anh này một lát hộ tớ với." Tô Trầm nói dứt khoát: "Tớ đi gọi giáo viên."
"Ế?!" Bạn thí sinh ngớ người: "Được được, cơ mà làm sao á?!"
"Anh ta là kẻ trộm."
Tô Trầm dặn dò hai ba câu xong quay người chạy về tòa phòng học giữ một giáo viên lại bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
"Em xin phép ạ, em muốn báo với thầy cô chuyện này ạ."
Cô giáo nhanh chóng nhận ra cậu: "Ơ hình như em là..."
"Vâng, Tô Trầm." Thiếu niên suy nghĩ mạch lạc, nói năng gãy gọn: "Hai năm trước anh trai em Tưởng Lộc đến đây thi, bị người ta trộm mất áo khoác mới mua."
"Mặt trong áo có bốn chữ mọi sự bình an mẹ em tự tay thêu, ở bên trong túi ẩn, bình thường về cơ bản người khác sẽ không nhìn thấy đâu ạ."
"Vừa nãy lúc ở sân cỏ em trông thấy có người khoác cái áo đấy, khớp hoàn toàn từ mẫu mã kích thước, em đã nhờ bạn giữ người đó lại rồi ạ."
"Cô ơi, làm phiền cô ngăn người đó lại hộ em với ạ, để trao đổi cho rõ."
Cô giáo nghe xong rất kinh ngạc, cảm giác không hợp lí cho lắm: "Bây giờ còn có người ăn trộm áo khoác á? Liệu có phải trùng hợp không em."
Tô Trầm cười lạnh một tiếng: "Phải mặc ra khoe vào đúng thời điểm đặc thù thế này mới thấy có thành tựu đấy ạ."
"Làm phiền cô kiểm tra giúp em với ạ, nếu là do em nhận nhầm em sẽ xin lỗi ngay lập tức ạ."
Cô giáo thoáng do dự, đi cùng cậu ra ngoài gọi sinh viên năm 2 kia lại, bảo cậu ta cởi áo khoác ra kiểm tra thử.
Đàn anh này nãy đang định đi ăn xong bị thí sinh đi ngang hỗ trợ giữ lại, trông thấy giáo viên cũng tới đây thì tự dưng hơi hoảng.
"Làm gì đấy, đây là áo khoác của tôi, mấy người định làm gì?!"
Vốn dĩ cô giáo còn đang nửa tin nửa ngờ, giờ thấy vẻ mặt cậu ta hốt hoảng mới cảm giác bất thường.
"Cởi ra, cô kiểm tra thôi xong sẽ trả em luôn."
"Nếu em thấy lạnh thì mình có thể vào tạm văn phòng nào đấy."
Cậu đàn anh đã trông thấy Tô Trầm, ánh mắt chuyển từ không tưởng tượng nổi sang thẹn quá hóa giận, quát lên: "Cô ơi cô thiên vị người ngoài đấy ạ? Minh tinh gì đưa ra cái yêu cầu bất lịch sự thế này, lí gì em phải nghe theo?!"
"Đây không phải áo khoác của anh." Tô Trầm nói chắc nịch: "Cởi ra."
Ở ngoài, Tưởng Lộc đang ngồi gõ bàn phím phản hồi tài liệu trong xe thì điện thoại kêu vang.
"Thi xong chưa?"
"Anh vào trường một tí, đến văn phòng 401 tòa nhà khoa Biểu diễn, nếu bảo vệ chặn thì anh cứ bảo là chủ nhiệm Đổng gọi vào hỏi chuyện, còn lại không cần giải thích đâu."
Tưởng Lộc ngây người: "Làm sao thế, nhóc đánh nhau với bạn khác trong lúc thi à?"
Tô Trầm cười hừ một tiếng trong điện thoại: "Anh, em tìm lại được áo khoác cho anh rồi."
Tưởng Lộc đã quên béng việc này, đầu tiên cứ ừ ừ duỗi tay gập máy tính xuống xe, chạy mấy bước vào trường xong mới nhớ ra sự cố hai năm trước.
Thời gian vụ việc cách quá xa, cũng chỉ mất mỗi cái áo khoác chứ giấy tờ chìa khóa vẫn còn nguyên trong túi, anh đã quẳng ra sau ót từ lâu.
Chưa đến 10 phút Tưởng Lộc đã gõ cửa văn phòng, mở cửa trông thấy tận mấy giáo viên khoa Biểu diễn đều tập hợp ở đây, trưởng khoa thì đang lạnh mặt uống trà.
"Người mất đồ đến rồi đó." Tô Trầm bình thản nói: "Xin lỗi đi."
Trước tiên Tưởng Lộc trông thấy một cậu sinh viên nam tuổi tác xấp xỉ, đang vừa quệt nước mắt vừa rung vai cạnh đấy, cứ làm như bị đánh một trận thừa sống thiếu chết không bằng.
Sau ấy mới phát hiện ra cái áo khoác của mình đặt trên bàn làm việc, một chiếc túi ẩn lộn ra ngoài, trong đó có nét thêu bằng chỉ đỏ.
Tưởng Lộc sợ ảnh hưởng đến kì thi năng khiếu của Tô Trầm nên thái độ trước tình huống này lại rất hòa nhã.
Anh lễ phép lịch sự chào hỏi hết một lượt thầy cô, rồi cười giải vây hộ mọi người.
"Mấy hiệu trẻ trẻ này ngoài phố bán đầy ấy mà ạ, cũng chưa chắc có phải áo của em không ạ."
Tô Trầm cầm áo khoác lên bằng hai tay, lật góc thêu chỉ đỏ ra cho anh xem.
"Anh Lộc, hôm ấy mẹ em bảo là qua áo hộ anh là để thêu chữ cho anh đấy."
"Hồi trước mẹ biết anh gặp sự cố lúc treo dây cáp nên cứ lo cho anh suốt, lấy chỉ đỏ thêu cho anh là mọi sự bình an."
Để chứng minh rõ mức độ chân thực cậu còn cởi luôn áo khoác của mình ngay tại chỗ, giở góc tương tự chìa ra.
"Góc áo em thì mẹ thêu là mãi luôn vui vẻ."
Hai góc trong áo đặt cạnh nhau, dòng chữ thêu tay y xì đúc.
Hàng chữ một bên rõ ràng mới thêu, bên kia thì nhìn thôi là thấy đã giặt nhiều phai màu.
Ngay chính Tưởng Lộc cũng chẳng hề biết đến sự tồn tại của cụm chữ này, ngớ ra tại chỗ không nói được gì.
Giáo viên bên cạnh cũng không ngờ hai vai nổi nhất của bộ phim đang hot đều có mặt ở đây, vội vàng đứng ra hòa hoãn.
"Chào hai bạn, thầy là người hướng dẫn cho em sinh viên này, hiện giờ bản thân em cũng đã thừa nhận sự việc, các thầy cô sẽ xử lý nghiêm khắc."
"Xét đến việc trước đó em đã có tình huống gian lận bị bắt quả tang trong giờ kiểm tra, cộng thêm vấn đề trộm cắp tài sản của người khác trong kì thi năng khiếu hiện giờ, phía trường sẽ nhanh chóng thảo luận đưa ra kết quả xử phạt, thực sự rất xin lỗi hai bạn."
"Trường và khoa tôn trọng quyền lợi của tất cả học sinh sinh viên, sẽ không để vụ việc ảnh hưởng đến kì thi năng khiếu của bạn Tô Trầm, các bạn cứ yên tâm."
Chủ nhiệm khoa thấy mất mặt quá, quát: "Khóc cái gì mà khóc! Xin lỗi mau!"
Đúng vào đợt tuyển sinh thì gặp quả sinh viên trộm đồ, thật sự xui không để đâu cho hết!
Bản thân ăn mặc hẳn hòi thế kia cũng có phải nghèo khó gì đâu, sao không bảo được cái tay thế?!
Lần này sinh viên kia rén thật rồi, ấp úng nhích sang cúi người, vừa nói vừa nức nở.
"Các bạn làm ơn bỏ qua cho mình, mình không muốn bị đuổi đâu!"
"Các bạn cần áo khoác mình sẽ đền cho các bạn, đền tiền cũng được ạ!"
"Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi được chưa! Mình biết lỗi rồi mà!"
Tô Trầm nhìn cậu này cứ như nhìn không khí, phong thái xưa nay kín đáo tự dưng trở nên sắc bén hẳn.
Tưởng Lộc cảm ơn một vòng các thầy cô đã mất công dành thêm thời gian thu xếp sự việc, cũng làm lơ bỏ ngoài tai cậu trộm cả buổi.
"Quyết định xử lý thế nào là vấn đề của trường ạ, bọn em cũng không can dự thêm nữa ạ. Bọn em cũng sẽ không tiết lộ vụ việc lặt vặt này ra ngoài đâu ạ, cảm ơn các thầy cô nhiều ạ."
Chủ nhiệm khoa nghe xong câu không tiết lộ ra ngoài mới tạm giãn được đôi mày ra, gật gù đồng tình, thấy thằng bé này rất thức thời.
Giáo viên xin thông tin liên lạc của cả hai, thở dài thườn thượt: "Các bạn cứ về nghỉ ngơi trước đi, vất vả quá."
Mãi đến khi đi ra khỏi trưởng rồi, Tưởng Lộc vẫn ôm cái áo khoác không nói gì.
Tô Trầm thì cầm cặp tài liệu lúc nãy đem theo thi năng khiếu, dừng chân bên cạnh thùng rác.
"Thôi vứt đi, xúi quẩy."
Tưởng Lộc lắc đầu: "Áo của anh mà, về giặt sạch xong vẫn mặc được tốt."
Lần đầu tiên có người thêu chữ mọi sự bình an lên áo cho mình, anh cũng không nỡ bỏ.
"Anh chỉ không ngờ thời điểm nhạy cảm thế này... nhóc lại đi tranh chấp với người ta vì một cái áo khoác."
Tưởng Lộc nhìn sang Tô Trầm, giọng điệu phức tạp: "Nhỡ việc lần này mà ảnh hưởng đến vụ thi của nhóc thì anh thà không tìm được áo còn hơn."
"Nếu nhà trường thiếu cả nhận thức đúng sai cơ bản nhất thì thà rằng em không học." Tô Trầm bước mấy bước, ngoái lại nhìn Tưởng Lộc đằng sau, thấp giọng nói: "Anh Lộc, ấy là áo khoác của anh."
Em không thể chịu được việc thấy người khác động vào đồ của anh.
Tưởng Lộc nấn ná một hồi xong không nhịn được bật cười, khoác vai cậu đi tiếp về phía trước.
"Lòng chiếm hữu mãnh liệt thế cơ à?"
"Tùy người thôi." Tô Trầm nghiêng mặt tránh đi, thật thà hiếm hoi: "Cũng... có một tí ti ấy mà."
Tưởng Lộc thì thầm vào tai cậu: "Vừa nãy trông cái dáng hùng hổ hung hăng với người ta của nhóc, muốn thơm nhóc một cái ghê."
Tô Trầm nín cười nói: "Ghi nợ đấy trước vậy."
—— Thế thì không hiểu nợ bao nhiêu rồi nữa luôn.
Chưa đến một tuần mà tin nhắn thông báo thi năng khiếu vòng hai đã về, thành tích tuyệt đẹp.
Hiện giờ khối 12 cũng tiến vào chặng nước rút, trường tổ chức thi thử từng giai đoạn để đánh giá điều chỉnh, bầu không khí cực kì căng thẳng.
Tô Trầm làm bài xong một môn, lúc rời phòng thi trông thấy tin báo kết quả thi năng khiếu bèn chuyển cho Tưởng Lộc, ý là để anh yên tâm.
Tưởng Lộc bị kéo đi dự một bữa ăn đặc biệt, tuy biết điện thoại rung nhưng không kịp kiểm tra.
Tạm thời anh đang có việc quan trọng hơn cần làm.
Là một trong những người rót vốn đầu tư mùa 8, Kiều Hải Hạ kiếm được một khoản kếch xù nhờ độ nổi rình rang của phim.
Để đáp lễ, chú kết nối giới thiệu một tiền bối trong nghề ăn một bữa riêng tư cùng Tưởng Lộc.
Đạo diễn điện ảnh, Bạch Bằng.
Vẻ ngoài Bạch Bằng trông rất trẻ, không chỉ là bạn bè lâu năm với Kiều Hải Hạ mà còn là trường hợp đạo diễn chuyển mình thành công từ truyền hình sang điện ảnh.
Bạch Bằng xuất phát từ vị trí biên kịch, dần dần chứng kiến không ít diễn viên hợp tác với mình vươn lên hàng sao chỉ sau một đêm, bèn cũng lần lượt nhảy vọt cấp bậc trở thành một trong số đạo diễn hàng đầu với sức nóng bỏng tay hiện nay.
Trên bàn ăn, Kiều Hải Hạ cư xử rất thoải mái tự nhiên, nói thẳng luôn đây là con trai mình, Tưởng Lộc.
Trước đây Tưởng Lộc còn từng trông thấy đạo diễn Bạch từ đằng xa ở tiệc rượu của bác, bây giờ làm quen từ đầu lần nữa nhờ mối liên kết vi diệu thế này, lại thấy nhớ bác.
Nghe giới thiệu quan hệ xong, Bạch Bằng giơ tay đo áng thử chiều cao của Tưởng Lộc.
"Cao thế cơ á?"
"Hồi trước học cùng cấp 3 với con trai ông đấy, có khi còn từng giành cơm nhau ở căng tin."
Kiều Hải Hạ vô cùng cảm khái: "Mấy năm nay tôi cũng mới biết là có con trai đấy chứ, cố gắng thêm tí nữa có khi còn cưa được cả vợ về nhà."
Nhắc đến chuyện theo đuổi vợ là Bạch Bằng trưng ra biểu cảm tán thành đồng cảm sâu xa: "Có những khi quỳ lạy cũng vô dụng thôi, phải có sức quyến rũ tự thân cơ."
Tưởng Lộc đằng hắng một tiếng.
"Con còn ở đây mà."
Hai ông bố bật cười ha hả, ra hiệu gọi phục vụ lên món dần.
Tuy đang mùa đông nhưng họ tìm được một hàng tôm hấp rất ổn áp.
Tôm hùm đất con nào con nấy đều béo chắc tươi rói, mỗi con đều phải tầm nửa lạng, lúc hấp nhanh để lửa to không cho bất cứ gia vị gì mà chấm nước sốt ăn nóng hổi, quan trọng là thơm.
Có cả mì trộn rưới đẫm sốt tê, cay đến mức cảm giác các lỗ trên mặt đều bốc khói nhưng ăn thì cực đã.
Đá lạnh chìm nổi đong đưa với nước mơ chua, hạt nước li ti đọng ở thành cốc.
Vốn dĩ Tưởng Lộc tưởng mình chỉ đến làm cảnh ăn chung thôi, nhưng dọn món ra xong Kiều Hải Hạ nói toạc rõ rành rành mục đích luôn.
"Bạch, ông cũng xem phim con trai tôi đạo diễn rồi đó."
"Sau này thằng bé muốn làm đạo diễn điện ảnh, phải nhờ ông chỉ đường dẫn lối."
Bạch Bằng đang chăm chăm bóc tôm, nghe vậy ngẩng lên nhìn sang Tưởng Lộc với nụ cười thấu suốt.
"Muốn tôi nói thật hay nói dối nào?"
"Chắc chắn phải nói thật chứ ạ." Tưởng Lộc đáp ngay tức khắc: "Chú có độc miệng tí cũng là để nhắc nhở cháu, cháu hiểu ạ."
Bạch Bằng cầm đuôi tôm đỏ thẫm trên tay, ra hiệu bảo Kiều Hải Hạ rót rượu cho mình.
"Được, bố cháu là người thông minh, trông cháu cũng rất sáng láng."
"Bây giờ chú hỏi cháu, cháu dự định làm gì sau khi Đêm Trùng Quang kết thúc?"
"Đi học ở Sân khấu Thời Đô ạ, tiếp đó năm nhất tập trung chọn kịch bản, khoảng loanh quanh năm hai thì bắt đầu quay điện ảnh ạ." Nói đến đây Tưởng Lộc vẫn có vẻ chần chờ: "Chắc là đến lúc đấy tìm nguồn đầu tư các thứ sẽ lằng nhằng lắm, tạm thời chưa nghĩ đến những trở ngại khác ạ."
"Đầu tư thì có bố đây rồi." Kiều Hải Hạ tiếp lời ngay: "Tiền như lá me lá mít ấy mà, hai bố con với nhau không việc gì phải khách sáo."
"Nhưng nếu quay bộ nào lỗ chỏng gọng bộ đấy thì đập tiền sướng tay cũng chưa chắc đã hay." Bạch Bằng chậm rãi nói: "Nhóc con, chú kiến nghị cháu làm lụng mấy năm đã, đừng sốt sắng quay phim vội."
"Mọi việc đều kị nhất hấp tấp, cháu hiểu không."
Trong lúc nói chuyện cái tay bóc tôm của Bạch Bằng vẫn không ngừng, ăn cũng nhanh vèo.
Chưa nói được nửa mà nguyên cái xửng tôm nửa lạng hấp đã bị đánh chén sạch sẽ, Kiều Hải Hạ lanh lẹ gọi phục vụ cho lên tiếp, thêm cả két bia nữa.
Xét cho cùng đúng là đạo diễn lão làng, đánh giá rất thấu triệt.
Chỉ cần hai ba câu Bạch Bằng đã bóc tách rành rọt những rầm rộ lộng lẫy trước mắt, sát sao tới nỗi Tưởng Lộc thấy như vừa bất thình lình bị dội cho gáo nước lạnh.
"Tiểu Lộc, bây giờ cháu đang đứng trên vai hàng mấy trăm người, cao đến độ hái được sao giữa trời."
"Nhưng cháu buộc phải nhìn cho rõ."
Cái cháu kế thừa là "Đêm Trùng Quang" đã làm tận 7 mùa, toàn thể bộ khung đã được ông bác nhà cháu và các đạo diễn khác lắp ráp dựng nên rất hoàn chỉnh vững chãi từ trước, chỉ cần sáng tạo ra những thay đổi độc đáo hơn là đủ giành được tiếng hò reo.
Bản thân "Đêm Trùng Quang" xét từ độ hoàn thiện đến mức triển khai mở rộng của kịch bản thì gần như đều là tâm huyết thuộc về Văn Trường Cầm, chứ không phải của cháu.
Bây giờ cháu thử nhìn lại xem, chờ sau khi rời khỏi đoàn phim này cháu sẽ muốn đi con đường thế nào?
Kiều Hải Hạ thấy nói hơi quá đà, bèn đứng dậy rót thêm cốc nước mơ cho Tưởng Lộc, dịu giọng bảo: "Cứ trao đổi từ tốn, con cũng ăn thêm đi."
Giữa khói bếp vấn vít, Tưởng Lộc không nuốt nổi nữa.
Hiếm khi anh cân nhắc kĩ đến vấn đề này, đúng như Bạch Bằng nói, do đã thành quen với việc hái sao trên trời.
Nhưng quay hết mùa thứ 9 xong là cái thang thường dùng sẽ bị gấp gọn cất mất, chưa chắc anh đã đủ khả năng nán lại chốn cao như thế nữa.
Bạch Bằng gọi thêm một món ngó sen nhồi nếp hoa quế, tối nay ăn chực được bữa rất là hồn nhiên mĩ mãn.
"Đầu tiên cháu phải xác định một việc."
"Cháu muốn làm một bộ phim như thế nào, cháu hi vọng hiệu quả cuối cùng mà nó đem lại là gì."
Kiều Hải Hạ rất tán thành, bổ sung thêm: "Tốt nhất là phim thương mại ấy, nghe bố khuyên một câu."
"Bố nói thế không phải để kiếm chác đâu, mà là nếu con chọn phim nghệ thuật kén khán giả thì sau cùng cảm giác thành tựu hẻo lắm, quay phim không bán vé nó dễ bị suy sụp tinh thần."
"Hồi trẻ chú Bạch của con cũng thích táy máy mấy thứ hoa hòe hoa sói đấy chứ, quay phim tiểu chúng nhận hẳn giải to ở Venice —— nhưng doanh thu bán vé có mấy triệu tệ, còn lỗ mất hai cái nhà lận."
Bạch Bằng đã trải nghiệm quá sâu sắc: "Xong còn gặp vụ mẹ sấp nhỏ đòi đường ai nấy đi, hai năm ấy gần chết đến nơi, may có chú Kiều của cháu ngăn lại cho đấy."
Tưởng Lộc đáp: "Thế nếu cháu chọn phim thương mại vừa có tiếng vừa có miếng thì sao ạ?"
"Quá tốt, bây giờ thì cháu có mục tiêu rồi đó."
Bạch Bằng đẩy chỗ mì trộn chai bia xiên nướng trước mặt mình ra, nhìn Tưởng Lộc bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Tiếp theo đây cháu phải xem xem, bộ phim như thế nào mới xứng đáng với mục tiêu này, chọn kịch bản cho thật chắc đi đã rồi hẵng gây dựng đội ngũ, tất cả đều phải lựa người thật chuẩn."
Kiều Hải Hạ châm điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Tôi bảo, không phải quân của thằng bé bây giờ đã tốt lắm rồi à?"
"Bây giờ đoàn phim của thằng bé nổi bật là vì hợp với "Đêm Trùng Quang" thôi." Bạch Bằng trả lời ngay: "Nồi nào phải úp vung nấy, ông ăn tào phớ mà dùng đũa vàng 24K thì cũng không nhanh bằng xúc thìa nhé."
Kiều Hải Hạ chân thành muốn bắt nhịp thân thiết với con trai ruột, chú đã lặn lội mày mò làm ăn buôn bán cả đời, không muốn thấy con trai mình phải vấp váp.
Sau đỉnh sẽ là đáy, vậy chẳng thà nhìn rõ hình thái từ trước để mà tự rơi sao cho vững vàng nhẹ nhàng nhất, tránh phải ngã nhào sứt đầu mẻ trán.
Bác thằng bé là một người giỏi phân tích cục diện, đã dặn dò từ rất sớm là phải để ý cảnh cáo sự tự mãn đắc ý của đứa nhỏ, tốt nhất nó phải học cách kiên nhẫn thì mới làm nên chuyện lớn được.
Bất cứ màn thể hiện sửng sốt nào của Tưởng Lộc trong "Đêm Trùng Quang" hiện tại đều là tiếp nhận sang tay cái chảo chưa nguội, đảo xào thêm gia vị thôi.
Chờ thêm mấy năm, đến lúc phải tự mình bắc cái bếp khác nổi lửa lần nữa, chắc chắn tình hình sẽ đổi khác hoàn toàn.
"Nghe chú chỉ bảo thế xong cháu hiểu ra một việc." Tưởng Lộc nhanh nhẹn tiếp lời: "Cháu đi tìm kịch bản thích hợp, trước tiên học theo làm nhà sản xuất nhà phát hành, từ từ đi tìm quy luật và thị hiếu thị trường trong đó đã rồi mới quay đầu làm phim của mình, hướng tư duy thế có đúng không ạ?"
Bạch Bằng quan sát thế hệ sau trẻ trung ngồi trước mặt mình, rồi lại liếc sang Kiều Hải Hạ một cái, nở một nụ cười sâu xa khó đoán.
"Nếu là đạo diễn bình thường thì chú sẽ góp ý thẳng luôn với người ta là thích quay gì cứ quay cái đó, nung nấu tầm 5 năm nắm rõ tình thế xong làm một đòn diệt sạch."
"Hai bố con nhà mày đúng cùng một giuộc, không thích đi đường vòng, chỉ thích xông ra càn quét."
Kiều Hải Hạ nhún vai: "Biết sao được, cái tính thế sẵn."
Bạch Bằng giơ ba ngón tay lên, nhìn chăm chú vào Tưởng Lộc: "Nếu vậy thì chú kiến nghị sau khi quay xong "Đêm Trùng Quang", cháu hãy ở ẩn 3 năm."
"Trong 3 năm này cháu có thể theo bất kì đoàn phim nào, hoặc có thể vùi ở nhà trau chuốt kịch bản, lựa chọn đội ngũ phù hợp."
"Kể cả cháu có thấy tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng thì cũng cứ chờ đúng đủ 3 năm, sau đó hẵng bắt đầu công cuộc quay một bộ phim thuộc về riêng cháu."
Kiều Hải Hạ ngó sang Bạch Bằng đầy nghi hoặc.
"Không phải đợt trước lúc tán dóc với tôi ông bảo nó phải tĩnh tâm học hành 4 năm đấy à?"
"Phải xem duyên số thằng bé thế nào." Bạch Bằng lắc đầu: "Đám trẻ trẻ dễ mất kiên nhẫn lắm, lần trước tôi khuyên một diễn viên giống thế, bảo cậu ta học thêm 3 năm hẵng chuyển sang làm đạo diễn quay phim, cuối cùng chồm hổm một năm xong không chịu được nữa, đổ ầm ầm mấy chục triệu."
"Xong sao?"
"Xẹp thôi." Bạch Bằng vỗ hai tay cái bép, lắc đầu nói: "Không chịu được, không chờ được, thì không thể làm một đòn long trời lở đất."
"Thế giới này nó vậy đó. Cháu phải gồng mình chịu đựng, phải dồn sức ấp ủ, cứ chờ thế mãi cho đến thời điểm thích hợp nhất."
Lúc này đã qua ba lượt rượu, Tưởng Lộc gần như chẳng động đũa mấy, ăn vài con tôm hùm đất xong toàn uống nước mơ không, vẻ phấn chấn ngời ngời trên mặt khi mới bước vào cửa cuối cùng bây giờ lắng hẳn lại.
"Cháu nghe lời chú ạ."
Nhưng Bạch Bằng lắc đầu tiếp.
"Nghe là một việc, cắn răng chờ nó lại khác."
"Tiểu Lộc, cháu khác với bố cháu."
"Bố cháu là người làm ăn, rất nhiều vụ mua bán đều bí mật cả, người ngoài căn bản không thể biết được mình lời hay lỗ."
"Nhưng cháu là người hoạt động trong làng giải trí, cháu im ắng 4 năm không làm gì, không giống một số người rời Đêm Trùng Quang cái là nhận phim mới ngay sốt sắng thay đổi hình tượng, áp lực cháu phải gánh chỉ có hơn chứ không có kém."
Xét ra thì Bạch Bằng đã làm việc trong giới lâu lắm rồi, đủ hiểu quá rõ về những gì về sau Tưởng Lộc sẽ phải đối mặt.
"Đêm Trùng Quang kết thúc xong, người ta sẽ lập tức chờ đợi xem tác phẩm mới của cháu."
"Năm đầu tiên mọi người vẫn còn chờ được, hoặc chờ cháu làm phim hoặc chờ cháu đóng phim."
"Sang năm thứ hai, năm thứ ba, cả làng cả tổng sẽ chỉ thấy là cháu tàn rồi hết thời rồi, sau đó nữa —— thì bỉ bôi đến mức nào cũng có đủ cả."
Nhưng cháu phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng, nhăm nhe đến bao giờ tất thảy sức mạnh đều đã tích lũy đủ đầy, chờ tới khi mắt đã đỏ quạch, để lúc tái xuất trước mặt mọi người lần nữa, thì một đòn chặt đẹp.
Kiều Hải Hạ nghe cũng dao động, nhớ về rất nhiều trải nghiệm thời trẻ của mình, khẽ khàng lắc đầu.
Bạch Bằng hút hết một điếu thuốc, lại châm thêm điếu nữa.
"Chú là người ngoài, chỉ nói với cháu những lời này một lần thôi."
"Nếu cháu không chịu nổi nữa thì cứ trò chuyện với bố cháu nhiều vào, ông bố cháu thông minh lắm đấy, nhiều việc cũng thấu đáo lắm."
Tưởng Lộc đáp vâng, đứng dậy rồi mời hai trưởng bối một cốc.
"Cảm ơn bố và chú ạ."
Vốn dĩ Tưởng Lộc đang dốc hết tâm sức lòng dạ vào "Đêm Trùng Quang", chưa hề chú ý đến những việc khác trong tương lai.
Giờ đây nghe tiền bối ở địa vị cao trong giới nhắc nhở, mới phát hiện hóa ra mình cũng đang đứng bên bờ vực.
Từ nay trở đi phải bắt đầu chuẩn bị cho con đường về sau rồi.
Từng bước một, từng viên gạch hòn sỏi một, tuyệt đối không được phép lơ là bất cẩn nữa.
Tối muộn, nhà họ Tô đang ăn lẩu tưng bừng sôi nổi.
"Lần này con thi thấy thế nào?"
"Có mấy câu khó lắm ạ," Tô Trầm rót cốc sữa lạnh, nụ cười thảnh thơi: "nhưng con làm được nè."
"Trầm Trầm giỏi quá!" Lương Cốc Vân cảm thán: "Con biết không, đồng nghiệp quanh mẹ cũng hâm mộ nhà mình lắm, nhà mọi người trẻ con thi cấp 3 thi đại học thì cả nhà gần như phải quần quật theo luôn ấy, học thêm từ thứ hai đến chủ nhật, thiếu mỗi nước đi ngủ có người ngồi cạnh đọc tiếng Anh cho nghe để nhớ từ mới thôi."
Tô Tuấn Phong đang phụ trách cho thịt bò vào nồi, nghe vậy cười toe: "Hồi con tầm 5 6 tuổi ba với mẹ con còn nghĩ bụng, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức bình thường, chỉ lo tương lai con lên đại học ra tìm việc thì không giúp được gì cho con."
"Bây giờ nhìn lại, có phải con tìm việc nữa đâu mà là việc tìm con ấy chứ."
Từ cấp 2 tới giờ năm nào cũng nườm nượp người tới gửi kịch bản mời hợp tác, hai vợ chồng không rành rẽ tình hình chuyên môn lắm, sợ nhỡ bị lừa bị hớ sẽ hại đến con.
May là bên phía công ty luôn có người giám sát hỗ trợ, người đại diện mới cũng cực kì đáng tin cậy, sau này có dự định thay đổi hình tượng diễn các mảng khác cũng sẽ được đỡ đần xem xét.
Tư tưởng của Lương Cốc Vân thiên về dạng truyền thống, tương đối tiếc nuối vì hàng năm con không đến trường thường xuyên được.
"Sân khấu Thời Đô cũng ổn lắm, đợt trước mẹ với con đi dạo qua mấy lần đó, mẹ thấy khuôn viên cảnh quan bên trong đẹp cực."
"Thực ra bốn năm đại học cứ tập trung học hành, chưa cần vội nhận đóng phim, vậy cũng hay mà?"
Tô Tuấn Phong dài giọng ấy một tiếng, ý là không tán thành: "Con trai nhà mình đã học đến mức này rồi, cần phải đi học ở trường nữa thật á?"
"Chả phải toàn những cái thằng bé diễn mãi rồi hử? Hahahahaha!"
"Vẫn phải học hẳn hoi chứ ạ." Tô Trầm nhẹ nhàng đáp: "Có những kiến thức trong sách, rồi dạng lịch sử nghệ thuật hay kĩ thuật phát âm nữa ạ, thấy giáo sư Nghiêm bảo đại học sẽ học rất rộng và sâu, khác hẳn với nội dung học ở đoàn phim ạ."
Cậu cũng đang mong chờ cuộc sống tương lai, cùng những thay đổi đa dạng khi bước sang tuổi 18.
Như chú ưng non đã bay vượt đỉnh tuyết, lại tiếp tục khao khát đại dương và sa mạc, nhăm nhe thể hiện và chứng minh khả năng của mình thêm nữa.
Tô Tuấn Phong thả thêm ít tôm viên vào nồi lẩu, rót đồ uống cho vợ con.
"Ba mẹ không giúp được con mấy, nhưng lúc nào cũng chỉ hi vọng con vui vẻ hạnh phúc, đừng bị áp lực quá làm gì."
"Quay xong "Đêm Trùng Quang", con có muốn đóng phim nào không?"
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra ạ." Tô Trầm khẽ thở dài: "Thực ra con chẳng muốn phim kết thúc đâu ấy."
"Cứ nghĩ đến việc lại sắp sửa phải vào đoàn, mà mọi việc liên quan đến "Đêm Trùng Quang" đều đang đi dần đến hồi kết là thậm chí con còn thấy sờ sợ."
Lương Cốc Vân nghe mà xúc động, duỗi tay vỗ nhè nhẹ vào vai con trai.
"Mẹ hiểu mà, phải tạm biệt với nó... đúng là khó lắm."
Đang trò chuyện thì điện thoại cậu rung, là tin nhắn từ Tưởng Lộc.
[Lộc]: Đang ở nhà à?
[Trầm]: Ừm, anh ăn xong rồi hả?
[Lộc]: Mang cho nhóc tí quà, xuống đây lát đi.
Tô Trầm uống một ngụm sữa chua rồi bảo mọi người cứ ăn trước, mình thì cầm chìa khóa chuẩn bị xuống tầng.
"Bên ngoài lạnh đấy, khoác cái áo vào!"
"Vâng!"
Tưởng Lộc chờ dưới nhà, thấy thiếu niên xuất hiện bèn cười giơ đèn lồng sừng hươu trong tay mình lên.
"Dọc đường thấy đông trẻ con chơi cái này quá, mua cho nhóc một cái luôn."
Tô Trầm hà hơi nhận lấy đèn lồng, nhìn anh giữa những tia sáng xoay vòng, đôi mắt cả hai đều phản chiếu rực rỡ.
"Anh lái xe qua tận hai quận chỉ để tặng em cái này hả?"
Ánh mắt người đàn ông rất ấm, anh cúi người hôn lên má cậu.
"Ừa, muốn gặp nhóc thêm lát nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT