Lúc Tô Trầm quay về Chử Thiên thì Tưởng Lộc lái xe đến đón, lần này là một chiếc Cayenne TurboS phô trương rình rang y hệt.

Do mẹ vẫn chưa ra viện nên về đến nơi tâm trạng của Tô Trầm chưa được ổn định lắm, lên xe chào hỏi đơn giản xong nhắm mắt ngủ thiếp đi luôn.

Cậu đã ngủ một giấc rất lâu, chút ít tỉnh táo còn sót lại nảy sinh nghi ngờ về chính cái giấc đang ngủ này.

...Đường về đoàn phim dài đến thế ư?



Nhưng cậu đã quá mệt mỏi, cứ thế để mặc cho mình chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, ông Bặc đang xem cảnh mới mà chị Nhan vừa quay, Thiệu Hải Duyên thì lại nổi cơn ở sảnh khách sạn.

Các biên kịch ôm chồng kịch bản chất đống như núi sang nhắc cậu tranh thủ học thuộc lời thoại, Chu Kim Linh đang đứng tựa người hút thuốc trên sân thượng, biểu cảm chập chờn.

Cảnh tượng giấc mơ cứ như một cái máy trộn bị thao tác lệch lạc, trộn hết những sự việc của mấy năm nay vào nhau thành hỗn hợp hổ lốn.

Cậu vừa tham gia vào ấy lại vừa giống kẻ đứng xem ngoài cuộc, thi thoảng còn cảm nhận được là mình hãy còn đang ngủ mê.



Lúc tỉnh dậy lần nữa cậu vẫn đang nằm bên trong xe, ngoài cửa sổ trời đã tối mịt.

Điều hòa hoạt động giữ cho không gian trong xe khô ráo ấm áp, người mình đã được đắp thêm chiếc chăn nhung mỏng từ lúc nào chẳng hay.

Tô Trầm ui một tiếng, lần mò điều chỉnh ghế ngồi, nhận ra hai người vẫn còn đang trên đường cao tốc.

Giữa núi có đèn xe chiếu rọi, trên cao cũng dày đặc những sao trải khắp bầu không, trông thôi đã biết là một đêm trời trong.



Tưởng Lộc đang nhai kẹo bạc hà, nghe thấy tiếng động bèn liếc sang cậu một cái qua kính chiếu hậu.

"Ngủ ngon chứ hả?"

"Ngủ trên Porsche thoải mái thật." Tô Trầm lười biếng đáp lại một câu đùa, tiện tay bọc chăn kín hơn, vẫn chưa tỉnh táo hẳn khỏi cơn buồn ngủ díp mắt: "Em nhớ là em lên xe anh lúc 2 giờ chiều."

"Ừm hứm."

Giờ đã là 6 giờ 20 phút tối, họ vẫn đang ngồi trong xe.

"Thế cho nên? Mấy hôm nay đoàn phim chuyển nhà thâu đêm đấy à?"

Viên kẹo chuyển động vang tiếng giòn tan, tâm tình của người cất lời đang phơi phới.

"Không về đoàn phim."

Tô Trầm ngó ra biển chỉ đường trên cao tốc lao vút qua, đọc tên thành phố xa lạ mà không có một tí hình ảnh nào liên quan trong đầu.

"Cuối cùng đạo diễn Tưởng cũng không nhịn được nữa phải đi buôn người rồi đấy hả?"

Tưởng Lộc nén cười không trả lời, chờ xem cậu xù lông.

Tô Trầm thấy khó tìm ra đáp án bèn mở điện thoại ra trước, xác nhận là không có lịch trình sự kiện gì sát giờ bên phía chú Cát gửi sang.

Tiếp đến mở hộp thư để kiểm tra lại nội dung trong email, chắc chắn lại là chiều mai cậu còn có cảnh phim cần diễn.

Chiếc xe sedan màu nâu đậm tăng tốc mượt mà trong bóng đêm, nghe thấy cả tiếng gió hú vùn vụt ngoài cửa sổ.

Tô Trầm nghĩ đến một hướng, ấn nút mở ngăn kéo trước mặt, nhìn thấy hai chiếc vé hình chữ nhật dài phản quang giữa bóng tối.

Thiếu niên chợt nín thở, đúng đây mới là lần đầu tiên tiếp xúc với chúng.

Cậu nâng hai tấm vé vào cửa concert lên ra chỗ sáng, quan sát logo lộng lẫy in trên đó.

"Concert điểm dừng Thuần Châu của Corona, "Hẹn cháy thanh xuân"..." Lúc đọc tên lên, cậu lập tức nhớ lại biển chỉ dẫn nãy vừa trông thấy, bật người ngồi thẳng tắp: "Mình sang tỉnh xem concert á?"

Xe đã tiến vào trạm thu phí cao tốc, barie kêu tít mở ra.

Nhân viên soát vé ở cửa sổ in biên lai, bên cạnh là giọng nói điện tử thông báo trôi chảy.

"Chào mừng đến với thành phố Thuần Châu, phí cao tốc 120 tệ."

"Lên đường bình an, chúc quý khách một chuyến đi vui vẻ."



Tưởng Lộc huýt sáo một tiếng, tiếp tục lái xe đi thẳng.

Tô Trầm nhìn thấy giá vé lên đến bốn chữ số cùng vị trí ghế ngay sát sân khấu, giơ tay lên phe phẩy.

"Phẩy vừa thôi, anh Bùi tặng đấy, cái này có tiền cũng không mua được đâu, phe vé cũng chẳng kiếm nổi vị trí đẹp thế." Tưởng Lộc phân biệt các lối rẽ, ở giữa thành phố xa lạ chỉ biết nhờ cả vào hệ thống chỉ đường của bản đồ: "Lần đầu anh đến Thuần Châu luôn, thấy bảo thịt viên gạch cua ở đây ăn được lắm."

"...Tưởng Lộc."

"Đi chơi xa một hôm, trưa mai ngủ bù một giấc cho đã xong lại đèo nhóc về."

"Tưởng, Lộc."

"Anh lớn bằng này rồi mà chưa đi xem concert bao giờ, nhóc đi với anh một hôm."

Tô Trầm dài giọng gọi tên anh thêm lần nữa.

"Tưởng Lộc à."

Lúc này Tưởng Lộc mới chịu nhìn sang đối phương, tém hẳn cái vẻ lấc cấc lại: "Không muốn đi hả?"

"Không phải, không ảnh hưởng công việc là được." Tô Trầm kẹp lại vé vào ví anh, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn: "Em muốn hỏi anh là sao tự dưng lại nổi hứng vụ này thế."

Hệ thống dẫn đường GPS nhắc nhở đến đoạn rẽ phải, Tưởng Lộc đánh vô lăng, kiểm tra còn 15 phút nữa là đến sân vận động.

Anh không trả lời mà đánh trống lảng sang đề tài khác.

"Nhìn hộ anh quanh đây có chỗ nào đỗ xe với, mình đến muộn quá, chắc nhiều chỗ kín hết rồi."



Hai người đã quen với phong thái thương mại chuyên nghiệp, tầm loanh quanh tuổi 20 mà sống cứ như 30 40.

Chờ đỗ xe gọn gàng xong mới nhận ra tất cả mọi người xung quanh đều đang rõ bay.

Lượng khán giả đến tham gia concert cực kì đông, nam nữ lớn bé trẻ thì có học sinh cấp 3 già thì có cụ tóc bạc trắng luôn.

Còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi diễn, bên ngoài hàng ngàn người đang chen chúc chưa vào trong mà túm tụm chụp ảnh chung với những tấm poster khổng lồ, hoặc cùng ngó nghiêng khu chợ bên cạnh đó.

Mọi người viết chữ Corona lên mặt bằng sơn màu nhũ, rồi vẽ vương miện lóng lánh xinh đẹp ở một bên trán, trông ai cũng phấn chấn hứng khởi.

Các tiểu thương đã am hiểu bắt nhịp trào lưu gây sốt từ sớm, bê sạp hàng di dộng đi khắp xung quanh rao bán lightstick cổ vũ với album hàng nhái, hoặc là đeo đến năm sáu bảy món trang sức phát sáng trên đầu như cây thông Noel, khiến ai đi qua cũng phải để ý muốn mua.

"Nhẫn phát sáng đây! Vẫy tay nhảy múa tạo hiệu ứng cầu vồng! 15 tệ 1 cái 2 cái 20 tệ!"

"Ống nhòm đê ống nhòm đê bán ống nhòm đây! Hàng thửa tiêu chuẩn quân đội xem được siêu rõ đây!"

Nhóm người hâm mộ tập trung cổ vũ, cùng nhau cầm poster hô to khẩu hiệu ủng hộ với ống kính máy quay, nụ cười thoải mái rạng rỡ.

Vừa khéo ngay gần đoạn này có một khu phố chuyên bar pub, tối nay tha hồ mà hốt bạc.

Trước đó trời vừa đổ mưa, không khí se lạnh, có chủ tiệm còn dựng bếp lửa bán rượu vang nóng. Táo cam cắt miếng thấp thoáng chìm nổi giữa dòng rượu vang đỏ, mùi thơm chua ngọt chậm rãi tỏa đi thật xa.



Tô Trầm bay từ Thời Đô đến Chử Thiên, hết lo lắng nhớ mẹ rồi lại canh cánh kịch bản, suốt dọc đường cứ âm ỉ nặng nề.

Lúc trông thấy rượu vang nóng cậu thoáng ngẩn ra giây lát, rồi khẽ khàng giật tay áo Tưởng Lộc bảo là muốn uống cái này.

"Mua một cốc là được ạ, em sợ không quen uống."

Tưởng Lộc tươi tỉnh đồng ý, bước tới gần mua một cốc đặt vào lòng bàn tay cậu.

Các fans đang khoác vai bá cổ hát một bài hát rất êm tai. Tô Trầm chưa nghe thấy bao giờ, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm vang nóng giữa giai điệu hòa ca.

Nhiệt độ nóng đã giảm hẳn mùi cồn, giúp rượu chỉ còn cảm giác thanh mát của bản thân giống nho hòa với vị thơm ngọt của các loại hoa quả khác, dòng chảy nồng nàn trôi qua cổ họng làm cả người cậu đều ấm sực lên.

Lần đầu tiên Tô Trầm gặp được loại rượu mình không ghét, cậu giơ cốc ý bảo Tưởng Lộc cũng thử xem sao.

Tưởng Lộc cúi người xuống nhấm một ngụm, cũng gật đầu khen ngon.

Cả hai hòa vào đám đông, chẳng đeo khẩu trang hay kính râm, lặng lẽ im ắng hệt như hôm đi thi đại học.

Tinh thần căng cứng dần dà thả lỏng, bầu không khí nhộn nhịp thúc giục khiến ta cũng muốn đứng dậy nhảy múa, muốn cất giọng ngân nga theo.

Tô Trầm mặc cả hai ba câu với người bán để mua một cái hào quang thiên thần phát sáng nhấp nháy, đeo cho Tưởng Lộc.

Cậu thì lại đeo loại sừng ác quỷ, nở nụ cười toe rõ lúm đồng tiền.



Hình như cứ bước tiếp về trước sẽ dấn sâu hơn nữa vào niềm vui.

Cả hai sợ lạc nhau giữa dòng người, đã nắm tay dắt nhau đi đầy tự nhiên từ bao giờ chẳng hay, càng lúc càng có đông người đeo vòng huỳnh quang phát sáng.

Corona là một nhóm nhạc ra mắt vào năm ngoái, nghe bảo nổi tiếng đến độ vượt ngoài sức tưởng tượng, ca khúc của nhóm phổ biến cực kì rộng rãi.

Tô Trầm nhớ loáng thoáng mình từng xem show giải trí của nhóm, nhưng hình như chưa nghe nhạc bao giờ.

Cho đến lúc concert chính thức bắt đầu, những giai điệu quen thuộc nối nhau vang lên từ bài này sang bài khác, Tô Trầm mới bừng tỉnh nhận ra là mọi người ở đoàn phim cũng thường xuyên nghe nhạc của họ.

Dường như từ khoảnh khắc tiếng nhạc ngân vang, toàn thể khán giả đã cùng trở về cái tuổi 16 17, quên hết mọi giới hạn địa vị lâu nay, vẫy cánh tay mình cao giọng ca hát.

Địa điểm concert biến thành vùng biển ánh sáng lung linh, hàng ngàn hàng vạn người đồng thanh cất tiếng hát thật to theo 6 thiếu niên trên sân khấu, chiếc lightstick trong tay lập lòe chớp nháy tựa nhịp đập của trái tim đang rung lên vì họ.

Hát tới một bài, bạn cao cao tên Long Già trên sân khấu cười nói: "Trong lúc nghe bài hát tiếp theo đây, các bạn có thể hôn người mình thích ha ——"

"Nếu người ấy không ở bên cạnh bạn lúc này thì gọi cho người ta luôn, mượn bài hát bày tỏ tất cả tâm tư của mình với người ấy nhé!"

"Nào, chúng mình cùng nhau!"

Rất đông bạn nữ giơ điện thoại của mình lên thật cao, để người yêu phía bên kia điện thoại cũng lại gần với giây phút này hơn.

Khi lắng nghe bài ca thổ lộ tình yêu bằng những ngôn từ rành mạch nhất, những cặp đôi có mặt đều quay sang ôm hôn nhau, mười ngón đan chặt cùng đong đưa.

Máy quay bắt được cảnh một đôi tình nhân quỳ gối cầu hôn, mọi người cũng hú hét hoan hô theo, cởi mở phấn chấn vô cùng tận.

Tô Trầm ghé mắt trông sang Tưởng Lộc, đối phương chỉ cười tỉnh bơ.

Hình như cả hai đang đứng quá gần, gần tới nỗi nghe được cả tiếng thở của người kia.

Dù cả chục ngàn người đang hò reo hết mình, cậu vẫn nghe thấy rõ lắm.

Cậu lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Tưởng Lộc ngay trước mặt anh.

Tưởng Lộc ấn nút nghe, nhưng lại áp điện thoại vào tai cậu.

Khúc ca trên sân khấu, biển hoan hô của khán giả phía dưới, tất thảy được truyền đi lần hai qua dòng điện và tín hiệu, vang dội bên tai Tô Trầm.

Thiếu niên ngẩn ngơ ngây ra tại chỗ, lắng nghe tiếng hát và tiếng hét đan chồng lên nhau, bỗng dưng rất muốn xé toạc hết cái đống vùng cấm vướng víu kia đi.

Cậu chưa bao giờ ngờ mình sẽ yêu một người như thế, tới độ khát khao, bất chấp hết thảy.

Cho dù chỉ có một giây, cho dù chỉ được một ngày.



Một buổi tối phấn khích đã đời, xong xuôi cả hai tuân thủ phép tắc đặt hai phòng riêng, đi chơi đến tận 2 3 giờ sáng sau khi hết concert rồi 2 giờ chiều trả phòng quay lại Chử Thiên.

Không hôn, không vượt rào, chỉ đồng hành cùng đi xem một buổi concert chào hè, nhưng hình như lại đã châm ngòi đâu đó, gieo trồng vẩn vơ.

Trên xe, Tưởng Lộc không hề giải thích lí do, nhưng Tô Trầm đã hiểu cả.

Đáng ra hai người phải sống như thế.

Cái tầm tuổi chấp chới 20 đâu cần phải gánh vác lắm trách nhiệm băn khoăn đến vậy.

Muốn yêu ai thì cứ yêu, đeo bờm phát sáng nhấp nháy lên đầu, uống rượu vang nóng nửa chua nửa ngọt.

Cất cao giọng hát ca, nắm tay nhau chụp ảnh, hít thở bầu không tự do giữa đêm khuya đầu phố, tận hưởng quãng thanh xuân thỏa thích trọn vẹn.

Từ trước đến giờ họ chưa từng nợ bất kì ai, đáng ra phải có quyền hưởng thụ bất kì thứ gì, gồm cả tình yêu.



Trong lúc đang lái xe quay về thì thấy trợ lý gọi liên tiếp hai cuộc, rõ là tương đối sốt ruột.

Tưởng Lộc tập trung điều khiển xe không đáp, cuộc gọi nhanh chóng chuyển hướng sang Tô Trầm.

"Anh Trầm! Hai người đang ở đâu thế!"

"Hai tiếng nữa mới về đến nơi, sao đó."

"Sếp Khương đến rồi đây này!" Trợ lý chỉ khiếp nhỡ cả hai bị làm sao: "Hôm qua hai anh đi đâu thế ạ, hôm nay bọn em mới phát hiện ra là phòng khách sạn trống trơn."

Tô Trầm đưa mắt hỏi dò Tưởng Lộc.

Trước khi bếch em đi anh chưa xin nghỉ phép với đoàn à?

Tưởng Lộc ngáp một cái, ý bảo quên mất.

"...Hôm qua bọn anh ở Thuần Châu."

"Thuần Châu?! Ôi mẹ ơi, sao tự dưng hai anh mò xuống tỉnh làm gì thế?!"

Tô Trầm đáp tỉnh bơ: "Đi xem concert á."

Trợ lý bỗng nhiên hóa đá.

Hai cụ tai to mặt lớn của đoàn phim bất thình lình bốc đồng lái xe đi xem concert à??

Tô Trầm dần nhấm nháp thấy cái hay của trò lấc cấc ngông nghênh, nói tiếp: "Sếp Khương đến làm gì đó?"

"Bảo là đến thăm đoàn phim nhưng chắc chắn là đến xem hai anh như nào đó." Trợ lý thì thầm: "Sếp vừa mới đến chưa gặp ai đâu, đạo diễn Cát ra đón rồi ạ."

"Thế bên mình giải thích như nào bây giờ ạ?"

"Nguyên văn, bảo chú ý chờ tí."

"...??

Trợ lý cảm nhận được lờ mờ là hình như cách nói chuyện của Tô Trầm đã thay đổi, nhưng cũng chẳng biết khác thế thì tốt hay xấu nữa, nhắc lại bằng giọng khá hoang mang: "Bọn em sẽ trả lời sếp Khương là hôm qua hai anh đi xem concert, chiều nay mới về ạ?"

"Đúng rồi, cứ bảo thế."

Cúp điện thoại, Tưởng Lộc phụt cười: "Nhại theo anh ít thôi."

Tô Trầm duỗi thẳng hai ngón tạo hình khẩu súng bằng bàn tay, dí vào cạnh huyệt thái dương của anh.

"Nào, khai ra xem anh đang bí mật âm mưu gì đây."

"Khai ra thì còn gọi gì là bí mật nữa."

Tô Trầm đè đầu ngón tay ra trước sát hơn, gia tăng mức độ uy hiếp có chủ đích.

"Đạo diễn Tưởng, anh nói xem dạo này anh đang thả thính hay đang cưa em thế hửm?"

"Hay anh đang chờ em tỏ tình với anh lần nữa, thích chơi vai bị động à?"

Tưởng Lộc bình thản như không không hề dao động tiếp tục lái xe, từ chối phối hợp cảnh ngộ con tin.

Anh muốn quá nhiều điều, như thể nếm được ngon ngọt xong đã nhấn phải nút vô độ, tiến vào trạng thái giăng bẫy âm thầm vô hình hơn nữa.

Nếu để lộ ý đồ vào thời điểm này thì con mồi sẽ sợ quá bỏ chạy mất.

"Mình không thể nào yêu đương được." Lời đáp tiếp đó của anh là miếng mồi dụ dỗ sau khi đã cân nhắc sâu xa tỉ mỉ: "Xác định quan hệ mới là bước đầu tiên thôi, nhóc đã từng nghĩ đến những việc sau đấy chưa."

Tô Trầm bỏ tay ra, điều chỉnh ghế lùi ra sau đôi chút.

"Sau đấy hoặc công khai rồi bị chỉ trích chửi bới đe dọa. Hoặc là giấu giếm, xong sớm muộn gì cũng bị ba mẹ em phát hiện ra."

Tưởng Lộc hỏi tiếp: "Nhóc chuẩn bị tinh thần chưa?"

Tô Trầm nghẹn lời.

Lúc chạm vào những thoáng mập mờ ngọt lịm, cậu không muốn nghĩ về tương lai.

Tưởng Lộc chỉ hỏi một câu thôi cậu đã choàng tỉnh thức giấc, bị kéo lại về khoảng cách tiêu chuẩn.

Mọi thứ hiện giờ chẳng qua toàn là trẻ con lén ăn kẹo, lấy đâu ra mà đòi bàn về sau.

Tưởng Lộc quan sát thấy hết, lại còn trải sẵn đường lui, thong thả nói: "Thỉnh thoảng nghỉ một hôm cho khuây khỏa đầu óc, không cần nghĩ nhiều thế đâu."

"Về đoàn xong là tha hồ bận rồi."



Đúng thế thật.

Sau đoạn nghỉ ngắn ngủi là tận mấy cảnh quan trọng phải quay liền tù tì.



Bộ nào Khương Huyền cũng sẽ ghé đoàn phim thị sát, nhiều thì 5 6 lần, ít thì bét cũng phải 3 lần.

Con người này đi ra đường chỉ mặc độc vest, tận mấy thư kí trợ lý đồng hành trước sau, khí thế sếp lớn rõ mồn một, thường thì mọi người ít ai dám lại gần bắt chuyện.

Trong mấy đạo diễn trước có mỗi Bặc Nguyện sẽ lười biếng gọi một câu chú Khương lại đến đấy à, các đạo diễn khác chỉ dám chào giám đốc Khương hoặc sếp Khương.

Đến lượt Tưởng Lộc thì cho người ta vồ hụt luôn, cũng rất là ra gì và này nọ.



Tưởng Lộc không biết trước vụ Khương Huyền đến, kể cả có biết thì cũng vẫn sẵn sàng bắt cóc Tô Trầm đi xem concert.

Có thể nói là cả hai đã bạt mạng suốt mười năm ròng rã cho Khương Huyền cùng với Giải trí Minh Hoàng phía sau chú, một người gánh vác trọng trách vừa đóng phim vừa đạo diễn, người kia càng đóng vai trò then chốt cốt lõi, công ty không chỉ nợ cả hai một vài ngày nghỉ thôi đâu.



Đúng như dự liệu, mọi người ở lại đoàn phim nơm nớp rụt rè trình bày sự việc, giám đốc Khương phản hồi không sao vậy thì đợi thêm chút nữa, tôi đi loanh quanh thôi, mọi người cứ kệ tôi.

Theo chỉ đạo của Tưởng Lộc thì trước khi anh về, đoàn bắt buộc phải hoàn tất khâu chuẩn bị cho cảnh quay Viện người điên.

Tuy sếp của sếp đã đến kiểm tra, mọi người cũng muốn giữ gìn mặt mũi tí nhưng mà việc thì vẫn phải làm, đưa mấy chục diễn viên vai tâm thần thật giả lẫn lộn vào trường quay giảng giải tập dượt, bầu không khí tại chỗ rất là vi diệu.



Thời xưa không có bệnh viện tâm thần nhưng có những cơ cấu tương tự với phường cứu tế.

Phàm những nhân vật tâm thần phân liệt thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu ấn ở những chốn đầu đường xó chợ.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng họ mới là những nhân vật chủ chốt để hé lộ cội nguồn sự tồn tại của đêm Trùng Quang.

Sau khi mất nước, Lam Tử Chân chứng kiến anh trai tự vẫn, bản thân cũng thành ra rồ dại điên cuồng nói năng lảm nhảm, quãng thời gian lang thang ngoài phố còn bị mọi người xem là điềm rủi xúi quẩy, cùng lắm chỉ có trông thấy hoa văn hoàng thất rách nát tàn tạ trên quần áo hắn ta thì quẳng cho cái màn thầu mốc thôi.

Nhưng thuộc hạ của Cơ Linh vẫn luôn âm thầm theo dõi, đồng thời ghi chép từng câu nói của Lam Tử Chân.

Vốn dĩ Cơ Linh chỉ tiện thể đề phòng một lượt, ngăn ngừa khả năng tên này mượn lốt giả điên tránh thoát các mối đe dọa, xong về sau lại giở trò gây ra biến động gì.

Nhưng dần dà tên này mất hẳn thần trí, càng ngày những lời nói mớ hắn ta thốt ra càng kì dị bí ẩn hơn.

Trong khi đang đẩy Cơ Linh đi dạo quanh khu chợ, Nguyên Cẩm nghe thấy manh mối này mà không khác gì hứng một đòn trực diện, ngay lập tức ra lệnh cho các mật sứ im ỉm bắt hết nhóm người điên mất trí ngoài đường lại, nghe thử những kẻ thần hồn đảo loạn lẫn lộn này xem chúng đã trông thấy những gì ở một tầng thế giới hư vô mênh mông khác.



Yêu cầu của cảnh này là phải khiến người xem rợn cả tóc gáy, đầu tiên cần điều chỉnh phối màu bối cảnh sao cho trông thì bình thường nhưng thực tế tạo ra cảm giác bức bối khó chịu, thứ hai nhóm người điên cần diễn hẳn hoi như thật, vừa vặn ăn khớp từ điệu bộ cho dến cách nói năng —— điên dại quá lại thành ra kiểu gồng, nhưng không diễn tí nào thì cũng không được.

Tổng đạo diễn đã ra lệnh, mọi người nào dám qua loa, trong lúc rối rắm có ý kiến đề xuất nhờ mấy người điên thật tham gia đóng cùng, cũng có thành phần háo hức nhăm nhe, chủ động xung phong tui bị khùng nè để tui diễn cho.

Đạo diễn Cát sáng dạ tức thì, mời Lâm Cửu Quang đang đóng vai khách mời không hề liên quan sang hỏi han bí quyết diễn hồi đầu của cậu bé.

"Hồi xưa cháu làm kiểu gì —— mà khiến chị Văn xem qua xong phải đồng ý cái rụp luôn thế?"

Bé trai cực kì thanh tú ưa nhìn mà lại đóng được cái vai xấu xí cứ như con gián, trình độ không phải dạng vừa đâu.

Lâm Cửu Quang phì cười, bảo cái này dễ ợt thôi ạ.

Cậu bé chỉ vào mặt mình ra hiệu cho đạo diễn Cát quan sát.

"Đầu tiên là lông mày ạ. Phải rẽ ra hai phía, không được thể hiện là đang tập trung tinh thần. Đầu đuôi lông mày đều phải ở trạng thái nhão ra như kiểu của cháu đây ạ, chú trông, đúng rồi ạ, nâng lên một tí nữa."

"Lúc ánh mắt rời rạc là mình phô hết cái vẻ bô nhếch ra ạ, mắt có thể lớ ngớ láo liên nhưng không được nhìn chính diện người khác ạ."

Bạn nhỏ bóc tách lần lượt từng ý, chỉ giảng giải về cách thay đổi mức độ căng nhão của hơn hai mươi khu vực cơ bắp trên mặt thôi mà đã như kiểu Kim Cang biến hình.

Đạo diễn Cát nghe xong ngáo ngơ mù tịt, còn không theo kịp từ tận đoạn điều khiển lông mày như nào, nhấp nhổm sốt ruột nói: "Thế, thế cháu thử phân tích hộ chú xem diễn người điên kiểu gì cho giống nhất được không?"

Lâm Cửu Quang thấy vậy chỉ cười hì hì, không nói gì cả.

Hì hì, hì hì hì, hì hì...

Khả năng kiểm soát các cơ ở mặt của cậu bé tự nhiên vô đối, chớp mắt cái thôi đã đổi được sang trạng thái ngã năm đường mỗi bộ phận đi một hướng, cười trông ghê ơi là ghê.

Đạo diễn Cát sởn cả gai ốc, lập tức học ngay được một mẫu.

"Còn nữa không còn nữa không, thêm tí nữa đi!"



Thế là lúc giám đốc Khương và đạo diễn Tưởng nối nhau đến được đoàn phim thì Trại thương điên đã bước đầu thành hình.

Các diễn viên quần chúng đang luyện tập không ngừng nghỉ các kiểu hình thái lên cơn tại chỗ, xếp thành hàng dài thay phiên diễn một lượt cho nhân viên phụ trách là cấp dưới của đạo diễn Cát.

Đạo diễn Cát đã tuyên bố, hễ ai đạt yêu cầu sẽ được tăng thêm 100 tệ lương thời vụ, mọi người đua nhau ra sức phấn đấu, có người còn diễn đoạn động kinh như thật, miệng sùi bọt trắng co giật dưới sàn.

Khương Huyền đứng phía ngoài trường quay chìm vào trầm tư: "..."

Đạo diễn Cát bên trong bắc loa hô hào: "Gớm ghiếc hơn tí nữa nào! Chính xác! Cậu lăn lộn mấy vòng dưới đất càng tốt!"

Phó sản xuất đứng cạnh Khương Huyền mặt mũi lúng túng: "Ặc... à thì, mọi hôm là bọn em cũng bình thường lắm anh ạ, hôm nay tương đối ngoại lệ..."



Tưởng Lộc lái xe vào đến nơi, đầu tiên chở Tô Trầm qua khu hóa trang rồi đỗ xe gần đó, một mình thong thả đi sang.

"Chào giám đốc Khương." Anh đẩy lan can mở ra bước vào: "Chú Cát, sao rồi ạ?"

"Cháu xem cháu xem này," Đạo diễn Cát đầy phấn chấn: "đủ điên chưa!"

Tưởng Lộc nghe vậy qua theo, quan sát hết một vòng ở cự ly gần các thí sinh đông đảo đang lẩm nhẩm rì rầm giật tóc sờ soạng không khí trong sân, tỏ vẻ hài lòng.

"Đi, vào quay thôi ạ."



Địa điểm được chọn để quay cảnh này là nhà tù dưới lòng đất âm u.

Nguyên Cẩm khoác áo choàng kín đen sẫm chìm vào bóng tối, ra lệnh thuộc hạ lần lượt dẫn đám người điên vào xem xét thẩm vấn.

Y hoàn toàn dửng dưng trước mạng sống của những kẻ này, chỉ muốn tìm hiểu rõ chúng đã trông thấy những gì.

Các mật sứ chưa từng xử lý vụ việc hóc búa đến thế, cứ chậm trễ mãi không tiến triển được mấy.

Cũng chính vì vậy y mới phải đích thân tới đây.



Thế giới chuyển thành màu xám đậm cùng vàng nâu tăm tối, vết máu lem nhem chảy nhoe nhoét trên vách bùn, phía xa có kẻ cười phá lên rõ to rồi lại đột ngột bật ra tiếng hít hơi gấp gáp không giống loài người.

Ở nơi sâu trong lòng đất, ánh nến leo lét, không soi rõ gương mặt của người nam khoác áo đen dưới lớp mũ trùm đầu.

"Đứa nào phối hợp thì cho thêm mấy bữa ăn, đến từ đâu thì đuổi về đó."

"Đứa nào bất hợp tác, thì vẫn phải hỏi cho rõ thôi."

Thuộc hạ thoáng liếc thấy một lọn tóc bạc trượt ra dưới mũ, cúi đầu cắm cổ thấp hơn nữa, kính cẩn nói: "Đúng là có một số tên rồ dại quá ạ, như thể không nghe hiểu tiếng người luôn ạ."

Thuộc hạ khó mà tưởng tượng ra ba chữ "hỏi cho rõ" chứa đựng hàm ý gì.

Thời mới lên ngôi, thiên tử đây từng nghi ngờ tại sao văn thần quỳ xuống lại lệch người, ngay tối ấy ông cụ xui xẻo đã tắt thở, không ai lớ rớ thắc mắc gì thêm, gia quyến cũng chỉ biết lẳng lặng nhặt xác chôn cất, đâu dám chọc giận hơn nữa.

Cũng chỉ có duy nhất một vị đại nhân có thể cười nói thoải mái tự nhiên trước mặt hoàng đế hỉ nộ vô thường này thôi.



Nguyên Cẩm khẽ hất cằm, hầu cận bên cạnh hô bằng giọng the thé: "Cho truyền ——"

Lập tức có kẻ điên tóc tai xõa xượi đi đứng loạng choạng bị áp giải vào, mặt còn đang cười ngây ngô.

"Chim tước... chim tước bay á... chim tước..."

Quan lại phụ trách ghi chép đã từng thẩm vấn kẻ này từ trước, khó xử nói: "Trước đó đã xét hỏi suốt hai canh giờ rồi ạ, quanh đi quẩn lại chỉ nói mỗi câu này, bọn thuộc hạ cũng thử các loại phương pháp dẫn dắt, hắn vẫn nói đúng câu đấy thôi ạ."

Giọt nước trượt qua mảng rêu xanh trên cột đá, rơi vào chóp mũi tên tù nhân điên.

Kẻ này hớn hở ngô nghê thè lưỡi ra liếm, tiếp tục nói mê sảng: "Chim tước, chim tước bay á..."

Lưỡi dao nhọn trong tay cận vệ rời vỏ, cận vệ xoay người xin xác nhận lại ý của bệ hạ.

Nguyên Cẩm gật đầu rất nhẹ.

Cận vệ lập tức lôi mạnh một bên tay kẻ điên, có vẻ định moi móc gân tay kẻ này ra.

"Nói, ngươi nhìn thấy những gì?"

Kẻ điên bị kéo tay mà mắt vẫn đang ngó lên trên như thể có chim sẻ đang bay vòng quanh mình thật, mê mẩn lẩm nhẩm mãi một câu nói.

Đột nhiên mũi dao đâm xuyên lòng bàn tay kẻ điên, ghim thẳng xuống mặt bàn, tiếng rạch cùn và mòn khiến mật sứ phải rùng mình.

Kẻ điên gào lên thảm thiết, giãy giụa loạn xạ muốn bỏ chạy nhưng đã bị đè gục lên bàn, không nhúc nhích nổi.

"Ngươi trông thấy gì?"

"Tước —— tước —— tước tước ——"

Nguyên Cẩm thở dài khe khẽ, không khác gì đang dạy dỗ đám trẻ nít khờ khạo. "Xoay cái mũi dao đi."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Giữa âm thanh khuấy đảo xé rách, tiếng kêu thảm thương vang dội gần như khắp toàn bộ nhà lao, máu bẩn bắn tóe cả lên mặt cận vệ song động tác đè nghiến xoay rạch trong tay cận vệ không hề gián đoạn.

"Ngươi trông thấy những gì?"

Gã đàn ông gào thét như thể sắp cứng đơ ra tại chỗ, âm thanh bật lên không giống con người mà gần với dã thú đang gầm rống hơn.

Lúc này mật sứ chỉ muốn nhắm tịt mắt lại, trước đó hoàn toàn không hề nghĩ tới việc phải tra khảo một kẻ điên bằng cực hình thế này.

"Tối quá! Tối quá đi mất!! Tối quá!!"

"Chỗ nào tối?"

"Tước, tước..."

Cận vệ thình lình rút phụt dao ra, đưa tay ấn giữ cái tay lành lặn còn lại của kẻ điên, cất tiếng nhẹ bẫng: "Giờ khai ra thì còn giữ được."

Kẻ này đã đau tới độ ánh mắt rời rạc, liều mình vùng vẫy muốn tránh thoát, rồi hình như lại chộp được đôi chút lí trí giữa mảng hỗn độn.

"Chỗ có nhiều rễ cỏ."

"Tước —— chim tước thích rễ cỏ, tước ——"



Suốt từ đầu đến cuối mật sứ đều không tài nào hiểu nổi, kẻ điên thì khai được cái gì cơ chứ.

Thiên hạ phải có cả ngàn cả vạn người điên, chẳng lẽ bọn họ đều trông thấy cùng một địa điểm, vậy cái chốn ấy thì có những gì?



Nguyên Cẩm nở một nụ cười tiếc nuối, thờ ơ nói: "Vẫn chưa đủ."

Mũi dao lại đâm phập vào lần nữa, xuyên thẳng qua thịt da.

Tiếng gào rú tuyệt vọng xé ngang không gian nhà tù, như tiếng kêu cứu hun hút trong vực sâu, cuối cùng vẫn cứ bị nuốt chửng vào bóng đêm vô tận.



Khương Huyền đứng cạnh máy quay theo dõi hết toàn bộ quá trình thực hiện, thầm giật mình trong bụng.

Là nhà sản xuất chính, trước giờ Khương Huyền đều xem hoàn chỉnh từng tập phim bản mẫu lẫn bản phát sóng chính thức.

Ngay ở đoạn đầu khi tự tay giết chết anh ruột, nhân vật Nguyên Cẩm đã gánh vác máu tươi và tội ác trên vai.

Ngày xưa hoàng tự tranh đoạt, y có thể sống sót tới cuối cùng trong tình cảnh thảm khốc đúng như cuộc chiến sinh tồn thì dĩ nhiên bản thân y cũng phải ác, hơn nữa còn phải tàn nhẫn thắng bất kì ai.

Tính người về sau cùng lương tâm chầm chậm được gọi dậy đều chỉ xuất hiện nhờ tác dụng kép từ Cơ Linh và hoàng hậu thôi.



Nhưng hôm nay mới là lần đầu Khương Huyền tận mắt chứng kiến tham dự một cảnh tương tự.

Hồi trước cũng từng xem quay phim, song đa phần đều là những cảnh hội thoại nhẹ nhàng phẳng lặng, hoặc là các cảnh quy mô lớn hoành tráng này nọ.

Giờ phút này đứng trên trường quay, Khương Huyền mới tự mình cảm nhận được sức khống chế mãnh liệt như từ trường.

Chú biết mình đang xem Tô Trầm đóng phim, đồng thời máy quay, gậy thu âm, màn hình giám sát cũng ở ngay sát bên cạnh.

Vậy mà khi Nguyên Cẩm cất lời, khi đám đông nhòa đi bên ngoài bối cảnh thì nhoáng cái tâm thần chú đã như bị đè ép lại gần, nghe thấy tiếng cười xong ngón tay cũng bất giác siết chặt theo.

Vốn dĩ hôm nay chỉ định thăm hỏi bình thường một lát thôi, nào ngờ lại gặp phải cảnh tượng như thế, nhất thời Khương Huyền còn chưa hoàn hồn được hẳn.



Kẻ trong ống kính và Tô Trầm thường ngày là cùng một người ư?

Đúng là Tô Trầm đang đóng vai ấy thật sao?



Tưởng Lộc đã quá quen với thiên phú xuất chúng của vai chính nhà mình, thành thạo tỉnh bơ hô cut rồi dặn quay thêm một bản nữa.

Tô Trầm cởi áo bào ra lấy quạt cầm tay chĩa vào cổ, hai má cứ đỏ bừng lên vì nóng quá, còn lon ton sang hỗ trợ rút dao đạo cụ đang cắm vào bàn ra.

Giờ lại hô biến về với hình tượng học sinh cấp 3 vô hại, cười toe trông rõ là đáng yêu.



Khương Huyền đứng yên tại chỗ, mặt mũi có vẻ vô cảm mà thực ra nội tâm đang tương đối hãi hùng.

...Hóa ra thằng bé nó điên thế luôn hả.



Đoàn phim quay từ chiều cho đến tối, tiến độ ngay ngắn ổn định, dựa theo tốc độ dự tính sẽ có thể hoàn thành toàn bộ ngay trong tháng 7.

Hôm nay nhà sản xuất chính ghé thăm chẳng phát biểu gì mấy, đến tận lúc sắp sửa ra về nhớ tới lời nhờ vả của bạn cũ, quyết định vẫn nên nói vài câu với Tưởng Lộc.

Từ đợt xa lắc Bặc Nguyện đã đoán được là có khả năng cháu mình sẽ tham gia đạo diễn cho "Đêm Trùng Quang", nhưng lo Tưởng Lộc làm tốt quá sẽ tự cao tự đắc, vẩy cái đuôi tơn tớn lên thành ra thiếu chững chạc nên mới dặn Khương Huyền, thỉnh thoảng phải nhắc nhở cái thằng này mấy câu, không được bay quá.

Khương Huyền xem cảnh thẩm vấn suốt cả chiều, bước chân đã bắt đầu hơi liêu xiêu giữa tiếng gào khóc inh ỏi mà còn phải cân nhắc góp ý như nào, tìm đại một lí do dùng tạm.

"Tưởng Lộc, tuy hiện giờ các cảnh cháu quay đã đạt về cảm nhận lẫn tâm trạng rồi, nhưng xét ở vai trò đạo diễn thì cháu can thiệp ít quá, chưa chỉ dẫn đầy đủ cho diễn viên."

Tưởng Lộc bưng cốc giữ nhiệt hà hơi phả khói, gật gù rất là nghe lời, không hề bật lại Khương Huyền.

"Chú nói đúng ạ."

Tô Trầm ngồi tẩy trang cạnh đó, cất tiếng lạnh tanh: "Ngày nào anh ý cũng phân tích kịch bản với diễn viên, xong hết rồi mới xác nhận bấm máy đấy ạ."

Khương Huyền câm nín vài giây, tiếp tục cứng nhắc vạch lá tìm sâu để dạy bảo: "Phân tích không thôi cũng chưa đủ, bình thường cháu đừng chỉ lo chơi bời các thứ, phải mài giũa học hỏi các tiền bối trong nghề nhiều vào, học kĩ năng đạo diễn từ mọi người nữa."

Tô Trầm lại đáp: "Ngày nào anh ý cũng học đến nửa đêm, chỉ thiếu đoạn đăng kí học online nữa thôi ạ."

"..."

Khương Huyền nhức đầu quá.

Tưởng Lộc thấy người ta nói câu nào Tô Trầm bênh câu ấy bèn duỗi tay vỗ về mấy cái, ý bảo không sao đâu.

Lúc này Tô Trầm mới thôi, trông sang Khương Huyền ý là mời chú cứ tiếp đi ạ.

Khương Huyền tự thấy hai đứa này đã nỗ lực lắm rồi, cần gì có đó, đi thực hiện cái yêu cầu dớ dẩn của ông bạn rõ là rắc rối, dứt khoát nói luôn: "Chú nói mấy câu thế thôi."

Tưởng Lộc phì cười đứng dậy: "Thế để cháu tiễn chú ra ngoài."

"Từ từ đã," Tô Trầm bỗng nói: "Tưởng Lộc, em không muốn thấy anh bị thương, cảnh thuần ngựa anh cũng phải để người ta đóng thế đi."

Giờ Khương Huyền mới nghe thấy tí thông tin hữu dụng, nghiêng đầu hỏi: "Cảnh nào cơ?"

Tưởng Lộc thuật lại một lượt đầu đuôi vấn đề.

Đoàn phim mượn chú ngựa vàng, dự định quay cảnh vây bắt giữa đồng cỏ um tùm hoa dại, ở đây việc điều chỉnh thao tác rất phức tạp, rủi ro cực lớn, ngay cả Tô Trầm cũng được yêu cầu sử dụng kĩ xảo thêm thắt hậu kì, không cho phép đích thân ra sân.

"Tuần sau là bắt đầu quay cảnh này rồi, mãi em không yên tâm được."

Khương Huyền nhìn sang Tưởng Lộc, hỏi lại: "Sao cháu cứ nhất quyết phải tự đóng?"

"Vì cháu là chủ thể chính của khung hình, có vô số cảnh cần quay từ cả hai hướng, với cả đoạn này cũng là một trong số các phần cao trào nhất của cả phim nữa."

Cảnh đặc sắc nhất mà lại đi để người đóng thế diễn hộ, khán giả biết rõ hết, không thuyết phục được họ đâu.

Khương Huyền nghĩ ngợi xong vỗ vai: "Chú không cản được cháu, mua bảo hiểm đầy đủ đi nhá."

Tô Trầm: "...!"

Tốt xấu gì cũng phải khuyên mấy câu chớ!!



Đến đúng ngày quay, nhân viên lục tục vào vị trí, mấy chục chú ngựa huấn luyện bài bản được thả ra dạo bộ, đảm bảo mức độ hợp tác ổn thỏa.

Ngoài cụ ngựa vàng Akhal-Teke chuẩn bị trở thành tiêu điểm khung hình thì số ngựa còn lại đều là diễn viên hàng đầu, nghe tiếng huýt sáo thôi là biết ngay phải ngã vờ hay phải đá hậu, phối hợp điều khiển giữa cả các cảnh quyết liệt, cực kì nhạy bén.

Lúc dắt cụ ngựa vàng ra, chuyên gia huấn luyện ngựa dặn đi dặn lại các diễn viên cùng đạo diễn tham gia cảnh vây bắt là tuyệt đối không được phép để ngựa gãy xương đâu đấy, nhỡ mà gãy xương thì chỉ có nước cho chết nhân đạo thôi.

Tưởng Lộc đổi sang tạo hình Cơ Linh, xác nhận thêm lần nữa xem mình đã mua bảo hiểm của mấy bên.

Anh Triều dõi theo mà nóng hết cả ruột: "Chốc nữa bầy ngựa tản ra xong bắt đầu cất vó chạy thì em có mua 10 cái bảo hiểm cũng không ích gì đâu ấy."

Hoa cỏ mùa xuân phơi phới trên đồng, tuấn mã họp bầy, đến cả ông mặt trời cũng đặc biệt nể mặt, làm chuyên viên ánh sáng phải bật ngón cái tán thưởng.

Tưởng Lộc nhìn lướt qua đám đông nhốn nháo đằng xa, nói: "Không tránh được đâu."

Anh chọn một con ngựa đen tuyền bóng loáng toàn thân cho diễn viên đóng thế của Tô Trầm, dường như phải vậy mới xứng đôi với mái tóc bạc óng ả ấy.

Sau đó lại lần lượt kiểm tra ngựa của các diễn viên khác, trao đổi việc chỉnh góc và quy định với các xe máy móc, xác nhận kĩ lưỡng rằng tất cả đều đang theo đúng kế hoạch vạch sẵn.

Cuối cùng mọi thứ đã sẵn sàng, cảnh vây bắt sắp sửa bấm máy.

Tô Trầm đứng ngoài máy quay, hai tay bấu thật chặt vào quyển kịch bản đang cầm.

Tưởng Lộc trông về phía chú ngựa vàng đang thẩn thơ gặm cỏ đắm mình giữa nắng, nhìn các dấu kí hiệu kĩ xảo màu xanh dán từ tai chạy xuống đuôi nó, ổn định tinh thần rồi bước đến trước mặt Tô Trầm bằng những bước đi vững chãi nhất, cúi người xuống ghé vào tai cậu.

Khoảnh khắc ấy họ gần nhau tới nỗi làn da nơi vành tai và gò má kề cận áp sát, bỏng cháy.

"Mật mã tất cả thẻ ngân hàng của anh đều là 294999, di sản đã công chứng hết rồi, để cả cho nhóc."

Tâm trạng Tô Trầm căng như dây đàn, cậu siết lấy tay anh: "Anh đừng có mà lên cơn, không quay được thì đừng quay nữa."

Tưởng Lộc lắc đầu, đội mũ giáp lên bước ra.



Khu vực quay cảnh này trải dài tận mấy km, phía trên cao có drone quay góc rộng nhìn từ trên xuống, đoàn xe chở đội quay phim bám sát suốt dọc đường.

Bầy ngựa đuổi rát bao bọc xung quanh dị thú hiếm khi để lộ tung tích dưới trần gian nhằm khép vây thuần phục nó, biến nó thành vật sở hữu của mình.

Giây phút hô bấm máy, một chú tuấn mã cất tiếng hí dài rồi giương vó lao đi.

Máy quay lập tức kéo căng tối đa lia theo, bắt trọn hình ảnh bầy ngựa phi nước đại trên đồng cỏ dập dờn hoa xuân.

Long mã cực kì cảnh giác nhưng đã bị mũi tên bắn gãy đôi cánh, không thể nhấc mình bay lên.

Nó rú lên giận dữ, phi thật nhanh bỏ đám chủng loài tầm thường lại một quãng dài, đã sắp sửa lách mình trốn vào rừng rậm đằng xa đến nơi.

Song những tiếng kèn hiệu trống rền cực lớn chấn động bầu không liên tiếp dội về, bỗng một tốp chiến mã khác lao ra từ hướng khác phía xa chặn đứng con đường, nhấc vó hí vang.

Chó săn bám riết ngay sau, tiếng chó sủa cũng cứ dồn dập đầy sức ép.

Long mã tựa loài yêu linh bất chấp tất thảy, giương vó xoay người trong tiếng rít gào, ngay giây tiếp theo tướng quân đã phi người tóm lấy phần bờm dài rồi trở tay tròng dây cương vào người nó!

"Đẹp quá!"

"Hay!!!"



Một loạt động tác nối tiếp trôi chảy cực kì thành thạo, các tướng lĩnh xung quanh đều phải hô lên tán thưởng.

Cơ Linh ghìm ngựa giữ cương, không hề dao động trước sự phản kháng quyết liệt của nó, ánh mắt trầm lắng như một lưỡi dao tôi trong vụn băng buốt giá.

Đoạn phim quay xong rất suôn sẻ ngoạn mục, bao nhiêu người đứng ngoài xem cũng phải thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, ra sức vỗ tay.

"Giỏi quá!!" "Không hổ là đạo diễn Tưởng!!"

"Cơ Linh đẹp trai khủng khiếp!!!"



Xem xong bản mẫu, điều chỉnh góc máy lần nữa, Tưởng Lộc hãy còn đang chìm trong tâm trạng thuộc về Cơ Linh, chỉ nói ngắn gọn: "Làm lại một lượt."

Drone tiếp tục thay đổi kích cỡ cảnh quay độ sâu trường ảnh, thiết lập các chỉ số tiêu cự, tốc độ di chuyển máy khác nhau.

"Thêm một lần nữa."



Quá trình quay cảnh này vô cùng mượt mà thỏa mãn, như thể cả nhóm đang cùng tụ tập khiêu vũ bên rìa vách đá nguy hiểm nhất.

Bất luận xét về độ bao la tráng lệ của bối cảnh hay sự rung cảm chấn động của khoảnh khắc thuần ngựa, thì cũng đều đã ở mức thượng thừa trên thượng thừa.

Không nhằm mục đích đoạt giải trước công chúng, không nhằm mục đích tạo đề tài giật tít quảng bá, tất cả đều chỉ hướng đến hiệu quả diễn xuất đẹp nhất, để bộ phim này không phụ lòng kì vọng của tất cả mọi người.



Quay xong đến lần thứ sáu, Tưởng Lộc xem đoạn phim mẫu, chỉ uống đúng hai ngụm nước điện giải rồi lên tiếng, mặc mồ hôi đầm đìa.

"Quay nốt lần cuối cùng."

"Hay là thôi," Đạo diễn Cát nhìn cũng thấy xót: "đây nó bằng việc tay chân nặng luôn đấy, làm sao mày chịu được hả cháu."

"Nhưng chú trông," Tưởng Lộc ngẩng đầu, nhìn về phía đường chân trời xa xa: "ráng chiều đỏ rực kìa."

Cứ như được ông trời phù hộ, những đám mây màu rực rỡ đỏ như hoa hồng cháy bùng lên phía trên đồng cỏ phút hoàng hôn, giờ đây vẫn đang trải rộng dần ra miên man, biển mây bồng bềnh tựa sóng thủy triều.

Ráng chiều đỏ cuồn cuộn tràn khắp bầu không như muốn bừng lửa ngay chính giữa màn trời, phóng mắt trông xa đâu đâu cũng chói sáng màu đỏ ánh kim, đẹp không sao tả xiết.

Tô Trầm hít một hơi thật sâu, cậu chầu chực ngay ngoài trường quay suốt từ chiều tới giờ, xem mọi người phi ngựa tới lui, bật nhảy giữa trời, hết lần này tới lần khác.

Phần lớn đất diễn của Nguyên Cẩm đã có phông xanh hỗ trợ, trục lăn cũng đặt ngang ra để quay, không có bất cứ rủi ro nguy hiểm nào.

Tận bây giờ cậu mới cảm nhận được tâm trạng của Tưởng Lộc khi phải chờ đợi bên ngoài trong những lần mình tự đóng cảnh mạo hiểm ngày xưa.



Nhưng Tưởng Lộc chưa bao giờ kể với cậu những điều ấy.

Như thể mọi việc đều có thể hóa giải chỉ bằng nụ cười, cứ lặng yên đợi chờ là ổn thôi.

Cái lần nhăm nhe quay đoạn gặp rồng sáng sớm, Nhan Điện sắp xếp cho nhân sự chia thành hai tổ, đóng đô ngồi canh phim trường ở hai đỉnh núi.

Trong lúc tất cả mọi người đang dốc sức quay cảnh bóng rồng biến ảo, cậu thao thức ở trường quay từ nửa đêm đến mờ sáng, thì Tưởng Lộc cũng chờ theo tới tận ban mai.

Mãi đến khi kết thúc cậu sức tàn lực kiệt quay vào trong xe, Tưởng Lộc cũng chỉ cười trò chuyện với cậu, lấy chăn cho cậu, không hề nhắc một chữ nào liên quan đến đợi chờ hay cô đơn.

Tô Trầm đứng phía ngoài trường quay, đưa tay bụm mặt, thấy sống mũi mình cay xè.

Rốt cuộc người ấy còn giấu cậu bao nhiêu việc nữa, đã gắng gượng lẻ loi âm thầm như thế suốt bao nhiêu lâu.



Thời gian nghỉ ngơi vẻn vẹn được đúng 15 phút, sắc trời sẽ biến đổi bất cứ lúc nào, muốn bắt được màn ráng chiều đỏ thì đoàn không thể lần lữa thêm nữa.

"Lần cuối cùng đây!" Một phó đạo diễn hô to: "Quay xong mình đi ăn cừu nướng nguyên con, đạo diễn Tưởng bao!"

"Cố lên cố lên!!"

"Đạo diễn Tưởng vất vả quá! Để ý con ngựa nhé ạ!"



Tiếng huýt sáo lần nữa vang từ đằng xa, tuấn mã lao đi như bay trên thảm cỏ hoa lá thêm một lần nữa, phi vun vút thỏa thích giữa mùa xuân tươi sáng sắc màu.

Tướng quân nhảy vụt lên cao xoay mình, lắp cương chuẩn xác, toàn bộ quá trình đều tuyệt hảo ở một mức độ hoàn toàn mới.

Mọi người trong ngoài ống kính đều đang hú hét hoan hô, chuyên viên thu âm đứng trên nóc xe giơ gậy dài, cố gắng ghi lại hiệu ứng âm thanh chân thực tại chỗ.

Đúng vào lúc ngắt cảnh, đột nhiên có chiếc xe tải ở chéo đối diện suýt đâm phải đàn ngựa chạy bị lệch hướng, phản xạ khẩn cấp ấn hai tiếng còi.

Do khoảng cách quá gần nên thành ra tiếng còi lại khiến bầy ngựa giật mình rơi vào trạng thái hỗn loạn, thứ tự hàng ngũ vốn đang chỉn chu ngay ngắn bắt đầu rời rạc tan rã chỉ trong nháy mắt.

Tiếng hí dài trộn với tiếng còi xe như rạch qua màng nhĩ, đạo diễn Cát ở hướng ngược lại cuống quá, bắc loa phóng thanh lên gào to: "Ai bấm còi đấy!! Mẹ nó chứ đừng có bấm nữa!! Đừng bấm!!!"

Tô Trầm lập tức biến sắc, lao ngay vào đàn ngựa đang lùi về.

Chết rồi —— không ổn, chắc chắn sẽ gặp sự cố mất thôi!!



Tưởng Lộc kẹt lại ngay chính giữa bầy ngựa, muốn ghìm dây cương nhưng đã không thể kiểm soát nổi nữa.

Con ngựa Akhal-Teke bị đám ngựa bất an chen chúc chèn ép phải nhảy vọt lên theo bản năng, rồi ngã nghiêng người vào đúng đám hỗn độn.

"Tưởng Lộc!!!"

Tưởng Lộc bị hất mạnh lên giữa không trung, anh duỗi tay ra nhưng không kịp tóm được dây cương, chìm nghỉm bên trong đàn ngựa.

Chuyên gia huấn luyện chửi thề một tiếng rõ to xông vào trợ giúp, cuối cùng xe tải cũng trở về với trạng thái im lặng rồi phanh gấp lại, nhưng chẳng còn nhằm nhò gì mấy nữa.

Chỉ mới vài phút thôi mà bầy ngựa đã chạy tán loạn ra khắp sân, về cơ bản chúng không nghe bất kì ai điều khiển khi đang giữa cơn hốt hoảng.

Có bạn nữ thét lên, có người thì cầm loa cuống quít gọi tên Tưởng Lộc.

Tô Trầm gần như lôi kéo xé toạc những người đang cản đường ra, xông vào trong tìm người đã ngã ngựa giữa đống đất cát ấy.

"Tưởng Lộc, Tưởng Lộc —— tránh ra!! Tránh hết ra!!"



Một số diễn viên đã nhảy xuống khỏi ngựa dìu đạo diễn dậy, may là nhóm ngựa không đạp trúng anh, trước mắt tình trạng vẫn đang tỉnh táo, khóe môi với cổ tay đều chảy máu.

Thiếu niên nhào vào quỳ gục xuống phía trước anh, đưa lòng bàn tay quệt bớt vết máu trên mặt cho anh.

"Tưởng Lộc —— Tưởng Lộc anh bị đau ở đâu, bác sĩ! Gọi cấp cứu đi chứ!!"

Tưởng Lộc ho khạc ra một ngụm toàn đất, giơ tay còn lại lên lau chỗ bụi bặm ở mắt theo cách tương đối khó nhọc.

Anh trông thấy Tô Trầm đang quỳ trước mặt mình, đang luống cuống sốt ruột lau mặt cho anh, đang chảy nước mắt ra sức gào lên gì đó với anh.

Nhưng anh không thể nghe thấy gì hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play