Tô Trầm gần như không duy trì nổi biểu cảm mình lúc này nữa.

Vốn dĩ bé giống như một bức tranh tinh tế.

Bức tranh có lớp nền được dệt từ lụa mây thượng hạng, mực cành vàng tỉ mẩn pha bằng nước sông băng trên trời, rồi mới vẽ nên phong hoa tuyết nguyệt qua trăm ngàn những câu chuyện.

Nhưng có khi chỉ cần một đốm cháy nhỏ trên bùn lầy đã đủ hủy diệt toàn bộ lí trí bình tĩnh của bé.



Tưởng Lộc nắm cổ tay bé đang định tiếp lời thì Lâm Cửu Quang tinh mắt trông thấy mấy nhân viên công tác đang chuẩn bị vào xem phim mẫu, trao đổi ánh mắt với Tưởng Lộc rồi tự mình tiến lên che chắn, chào hỏi bằng chất giọng ngọt lịm quen thuộc.

"Đi mau." Tưởng Lộc kéo Tô Trầm rời đi.

Cậu cảm giác bé đang vỡ vụn.

Nguồn cơn vết rách đến từ nhược điểm bị công kích, những đường rạn leo bám dần lên rồi lan tràn trải rộng hình mạng nhện trên bề mặt sông băng hay đồ sứ vài giây trước khi nứt toác tan tành, sắp dỡ sạch toàn thể phòng tuyến tâm lí của thiếu niên.



Tưởng Lộc rảo bước khẩn trương, như thể đang dẫn Tô Trầm trốn chạy khỏi đây.

Nhất thời không thể tìm đâu ra chốn ẩn náu gần nhất, cậu huých vai đẩy cánh cổng sắt dày nặng của cầu thang chữa cháy, dắt bé trốn vào lối thoát hiểm tối om kín mít.

Mãi đến khi tì vào góc tường lần nữa thiếu niên vẫn không hề lên tiếng, có vẻ đang run rẩy.

Bé dựa tường trượt dần xuống ngồi thụp, mặc kệ vôi trắng bôi những vết nhem lên áo khoác.

Giọng nói bé cất lên nặng nề thoi thóp.

"Em không muốn diễn nữa đâu, anh Lộc."

"Em thực sự không muốn diễn nữa."

Tô Trầm chưa bao giờ nói những lời thế này, giờ đây ánh mắt nhìn Tưởng Lộc ngập đầy nước mắt nóng hổi, vừa đang cười vừa khổ sở.

"Anh Lộc, như này nghĩa là sao? Anh nói xem những thứ này có nghĩa là gì?"

"Những gì em làm vẫn chưa đủ ư? Chẳng lẽ em vẫn chưa bảo vệ được tốt sao?"

"Anh hiểu đạo diễn Bặc mà biết cái vụ như này thì sẽ phát điên đến mức nào mà," Giọng bé nghẹn ngào, lúc quệt nước mắt bằng mu bàn tay cả người cũng run bần bật theo: "ông Bặc Nguyện sẽ đuổi cổ gã đó luôn, đập gạt tàn vào mặt gã, bắt gã khốn kiếp cuốn xéo không thấy tăm hơi."

Tưởng Lộc ngồi xổm trước mặt bé, cởi áo khoác ra khoác cho Tô Trầm, như chăm nom cho chú chim bị thương gãy cánh.

"Em nhẫn nhịn hết đống quy định thủ tục ấy rồi, em còn chẳng buồn quan tâm đến việc cạnh khóe mắng chửi gì nữa, em có thể chịu đựng hết cả vì bộ phim này, anh Lộc, anh đều chứng kiến rồi mà."

"Nhóc không khổ sở chỉ vì riêng mỗi chi tiết ấy thôi, anh hiểu," Tưởng Lộc cúi người ôm chặt lấy bé, khàn giọng: "nhóc đã làm hết những gì có thể rồi, Trầm Trầm."

"Nhóc làm tốt lắm rồi, mình miễn cưỡng ghìm lại một bộ phim có khả năng bị phá hoại tan nát, ấy đã là kì tích rồi."

Dù áo khoác đã bọc kín Tô Trầm nhưng bé vẫn thấy lạnh, lạnh đến nỗi mười ngón tay buốt giá, cảm giác mình đang ở giữa hang tuyết.

"Nhưng bị đốt hết rồi còn đâu... làm xong cả phim mẫu luôn rồi..."

Thiếu niên đưa tay ôm mặt, hít thở thật sâu, nói năng rối rắm loạn xạ giữa trạng thái tan vỡ.

"Em không cứu được nữa, thật sự không cứu được mất rồi."

Tưởng Lộc không biết phải làm sao, dốc hết sức mình ghì siết lấy bé, cổ kề sát cổ, cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể mình sang cho bé.

Tô Trầm kiệt sức rã rời ngồi phịch ra đó, vùi vào lòng Tưởng Lộc như đang lõm sâu trong tấm lưới, lẩm nhẩm: "Nhưng sao anh làm được thế?"

"Anh Lộc, anh như kiểu không đau không ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể kiên cường tiếp ấy."

"Anh cũng có lúc tuyệt vọng triệt để, còn sớm hơn nhóc nữa."

Tô Trầm không tin, cảm thấy cậu chỉ đang thử an ủi mình.

"Đừng có mà lừa em, chỉ có em mới mong manh thế, khóc như này vì một cái chuyện..."

Cảm giác phản kháng mãnh liệt dần chuyển biến thành sự ghét bỏ và tự trách khắc nghiệt hơn nữa dành cho bản thân.

"Kể cả ban đầu em phải ngăn giám đốc Khương lại, chặn không cho gã đạo diễn vào đoàn."

"Không, trước đó nữa cơ, nếu em có thể giữ chị Nhan ở lại, hoặc nghĩ ra cách tìm được bác sĩ giỏi hơn cứu ông Bặc..."

"Nhóc đã làm hết tất cả mọi việc rồi, Tô Trầm."

Tưởng Lộc lấy khăn giấy ra thấm nước mắt trên lông mi cho bé, giọng nói trầm thấp êm ái: "Nhóc đã cố hết sức, đừng nói vậy nữa mà."

Trạng thái thiếu dưỡng khí khiến gáy Tô Trầm đau nhói lên bỏng rát.

Bé ngửa đầu, ngây ngẩn nhìn Tưởng Lộc như thể tạm thời đánh mất khả năng chống đối.

"Anh nghe rõ nãy em nói gì chưa."

"Em lại đi bảo là em không muốn diễn nữa, thật sự không muốn diễn nữa."

"Tưởng Lộc, hóa ra em lại mong bỏ trốn khỏi đây."



Đối diện với câu này một lần nữa, Tưởng Lộc không khác gì đang soi gương nhìn mình.

Giai đoạn trước cậu từng nói một câu gần như y hệt, may nỗi được hai người mẹ ngăn cản bằng cách thức dịu dàng nhất quả đất mà thôi.

Tưởng Lộc lên tiếng đáp lời, thấy bản thân mình cũng dần điên theo.

"Có gì mà không được?"

"Nhóc mới lớp 10, nhóc vẫn có thể trải nghiệm bất cứ cuộc sống nào của người bình thường."

"Lớp 10, lớp 11, lớp 12, học hành hẳn hoi, thi thố đàng hoàng, vào trường đại học yêu thích trải qua 4 năm, đâu nhất thiết phải là Sân khấu Thời Đô."

"Nhóc không bắt buộc phải diễn Nguyên Cẩm, Tô Trầm, nhóc không nợ ai cả, không nợ bất kì ai, thật đấy."

Từng câu từng chữ đều đem lại cho Tô Trầm cảm giác đang nghe những lời điên khùng nhất, như thể muốn đổ sông đổ bể hết toàn bộ quãng thời gian bảy năm nay, biến nó thành cuộc marathon dang dở giữa chừng.

"Như kiểu mình đang bàn bạc vượt ngục ấy." Bé lẩm nhẩm: "Mình không nên như thế."

"Nhưng sớm muộn rồi sẽ thế mà." Tưởng Lộc hít thở sâu, đáp: "Nhóc thấy tất cả mọi người đều sẽ yêu bộ phim này như bọn mình ư."

"Sau này bất cứ đạo diễn nào tới đây, cũng chỉ là tiếp quản một công việc mang tính chất tạm thời thôi."

Tô Trầm lắc đầu rất mạnh, không sẵn lòng chấp nhận hiện thực.

Cái thơ ngây được chở che tột cùng của bé đang nứt vỡ, như thể mới vào nghề đã bị đẩy tới thế giới chủ nghĩa hoàn mỹ suốt 5 năm, sau ấy lại buộc phải đối mặt với thực tế lỗ chỗ nham nhở chẳng khác gì tổ ong.

"Nhóc chỉ mới chứng kiến một tiểu tiết bị bỏ qua thôi," Tưởng Lộc nói nặng nề hơn, nhất quyết đập tan ảo tưởng đẹp như mơ của bé: "nhóc chưa trông thấy bản thảo mỹ thuật đặt thầu ngoài cẩu thả thế nào, có những chỗ sao chép nguyên cảnh nền trò chơi đã dám nộp sang. Lúc anh dọn dẹp kho hàng đã có hơn trăm món đồ sứ đồ thếp vàng bị bán lại, tới giờ vẫn chưa lần ra được tung tích."

"Không, không thể nào, anh ——"

"Có cái gì không thể nữa đâu?" Tưởng Lộc đè vai bé lại bằng một tay, nhìn bé chăm chú rồi hỏi: "Rốt cuộc cái nhóc dồn sức bảo vệ là gì? Tô Trầm?"

Tô Trầm bỗng chốc lặng thinh, bé nhìn Tưởng Lộc cười, rồi chảy nước mắt lắc đầu.

"Mình sẽ không bỏ chạy khỏi đây."

Em và anh đều biết, dù tất cả mọi người đều đã đi, mình vẫn sẽ tử thủ chốn này.

Dù được chứng kiến nó bước lên đỉnh cao rạng ngời hay phải dõi theo nó đột ngột chôn vùi đáy vực, mặc cho tương lai sau cùng chỉ lối về đâu, em và anh đều sẽ bảo vệ nơi đây, tuyệt đối không từ bỏ.



Giây phút bật thốt lên em không muốn diễn nữa thì đồng thời trong lòng bé cũng đã thấu suốt, biết đây sẽ là lần đầu và cũng là lần cuối cùng mình nói lẫy như thế ở đoàn phim.

Tất cả đều là lời giận dỗi thôi, thậm chí ngay khoảnh khắc buột miệng nói ra đã thấy hối hận rồi.



Tưởng Lộc vẫn đang quỳ một chân trên sàn ôm bé, như dã thú muốn cuộn cả cái đuôi mình lại để sưởi ấm cho bé.

"Sắp kết thúc rồi..."

Cậu tựa cằm lên đầu bé, nỉ non cùng chờ tận thế hạ màn: "Sắp kết thúc cả rồi."



Tô Trầm hít thở sâu mấy hơi cạnh yết hầu cậu, mãi đến khi nhịp tim khôi phục bình thường cuối cùng mới rời khỏi cái tổ tạm, thoáng loạng choạng nghiêng ngả đứng dậy lại lần nữa.

Tưởng Lộc quỳ đau cả đầu gối, lúc đứng dậy vẫn đang nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của bé.

"Khóc xong đã đỡ hơn chưa?"

"Coi như hình tượng của em trước mặt anh tan tành hết rồi còn đâu." Tô Trầm cầm khăn giấy của cậu lau mặt lại lần nữa, tâm trạng tiếp tục ỉu xìu: "Cứ như đứa mít ướt."

Tưởng Lộc duỗi tay vuốt lại mái tóc rối cho bé, nhếch môi cười nói: "Chẳng phải anh là ex-crush của nhóc đấy à, cũng chả khá hơn được bao nhiêu."

Nhóc đã là người dũng cảm kiên cường nhất anh từng gặp rồi.

Kể cả khóc đỏ cả mũi thì cũng vẫn cứ xinh đẹp nhất.



Lúc đi ra khỏi lối thoát hiểm, dường như cả hai đều cùng thở phào một hơi, đã được giải thoát.

Chẳng bao lâu sau, sự kiện xin nghỉ phép mới đã nhảy tót vào giữa thời khóa biểu —— thi đại học.

Theo quan niệm truyền thống, đây là việc quan trọng hàng đầu trong đời, vậy nên khi đơn xin nghỉ phép nửa tháng được trình ra thì ngay đến đạo diễn Hải cũng không thể cự tuyệt.

Được cái phim đã quay tới nửa cuối, cơ bản đều đang vào giai đoạn thu dọn kết thúc, không có mặt ở đây cũng không vấn đề gì.

Nhưng Tưởng Tòng Thủy dặn dò Chu Kim Linh qua điện thoại thêm mấy câu, làm chị phải gồng mình trình bày với đạo diễn Hải, Tô Trầm cũng cần xin nghỉ nửa tháng.



Giáo sư Tưởng chính thức quyết định trở về với gia đình, chốt sẽ đồng thời dạy thêm cho con trai và con nuôi nửa tháng.

Tưởng Lộc là ôn kiểu nước đến chân mới nhảy trước kì thi đại học, Tô Trầm thì xem như học sinh dự thính bồi bổ kiến thức luôn.

Thời gian Tưởng Tòng Thủy cần để đưa ra quyết định này là khoảng 3 phút, tiếp đến tự mình đọc chọn lọc một lượt sách giáo khoa đề cương thi cấp 3 và đại học trong vòng 5 tuần, soạn ra 6 khung tư duy mẫu và điểm mấu chốt tương ứng, chính thức hoàn thành giai đoạn chuẩn bị cho công việc làm thêm giáo viên dạy kèm.



Tô Trầm không ngờ mình cũng có phần, tương đối vui mừng song lại lo bản thân gây trở ngại.

"Việc thi của anh Lộc quan trọng, thôi em không sang làm gì kẻo rước thêm phiền toái ạ."

"Chị ý đặc biệt nhắc tên bảo em học cùng." Người đại diện không dám phớt lờ một lời nào của các sếp, nhỏ giọng bổ sung: "Chị Tưởng còn dặn em không phải chạy qua chạy lại đâu, vào ở luôn với nhà chị ý là được, đầy phòng ra, ăn uống thì gọi nhà hàng khách sạn, tự nấu chung với nhau cũng ổn hết."

Tưởng Lộc cố gắng chen vào đề tài: "Từ từ, hai người không ai trưng cầu thử xem ý em như nào à?"

Chu Kim Linh nhớ lại dáng vẻ lạnh tanh của một trong số các sếp mới Tưởng Tòng Thủy, lắc đầu dứt khoát: "Không hề."

"....Xin thua."



Cảm giác như bỗng dưng có thêm kì nghỉ 2 tuần, cả hai xếp hành lý đơn giản rồi lên máy bay về Thời Đô.

Tô Trầm thấy mình như đang đi tham gia trại hè tốc chiến thi đại học nào đó, tuy hiện giờ vừa mới học tới nội dung kì 2 lớp 10 thôi nhưng cũng khá là ngóng chờ.

Trình độ học thuật của cô Tưởng rất sâu xa, từng lên tin tức báo chí cả trong ngoài nước, nay là giáo sư khoa Vật lí của đại học hàng đầu.

Được nghe cô Tưởng giảng dạy giáo trình cơ bản đúng là siêu may mắn luôn.



Lúc lên máy bay tâm trạng bé rất phấn khởi, nửa là vì tạm thời được nghỉ ngơi, nửa là vì lúc đạo diễn rởm duyệt đơn mặt gã xanh như tàu lá chuối.

Giờ đã là tháng 5, các trường cấp 3 lớn đều đã tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.

Tưởng Lộc luôn luôn có gia sư riêng giám sát tiến độ định kì, tuy đảm bảo trên điểm chuẩn văn hóa nhưng học cứ được một đợt mất một đợt, thiếu sự liền mạch nối kết.

Về mặt này thì Tô Trầm tự giác hơn, dù gia sư chưa nhắc vẫn sẽ ôn tập bài vở đều đặn.

Thấy tốc độ máy bay dần dà ổn định, thiếu niên nhớ ra một chuyện, nhìn sang Tưởng Lộc đang nghiêng đầu nghe nhạc.

"Có phải lần trước đến thăm anh cô tặng anh đề gì đó không?"

Câu đầu tiên Tưởng Lộc chưa nghe rõ, tháo tai nghe ra nghe lại lần nữa, rơi vào nghi hoặc.

"Có... cái này à."

"Có." Tô Trầm nhớ ra rồi: "Hình như tên là "300 đề vàng thi đại học" hay cái gì ý, mấy tập dày cộp, anh mang về chưa."

Tưởng Lộc liếc sang cái balo chỉ có laptop truyện tranh, rõ ràng là chưa.

"Trên đường ra sân bay còn thấy cô bảo, về nhà sẽ kiểm tra xem anh làm được bao nhiêu rồi đấy."

Tưởng Lộc cố gắng nở nụ cười: "Bây giờ anh mời nhóc làm bài tập cùng anh có kịp không."

Tô Trầm lắc đầu: "Ai thèm!"

"Trầm Trầm ——"

"Bài của mình tự đi mà làm!"



- 2-



Chiều hôm ấy, vợ chồng nhà Lương lái xe đến đón hai đứa nhỏ rồi đưa cả hai lẫn Tưởng Tòng Thủy về chung.

Mẹ Lương rất là ngại ngùng, liên tục cảm ơn Tưởng Tòng Thủy dạy học còn nhớ đến cháu nhà mình.

"Cô Lương, cô đừng vội cảm ơn ạ." Tưởng Lộc ngồi ở ghế trước ngoái lại nói: "Mẹ giảng bài kinh dị lắm, cháu sợ để lại bóng ma tâm lí cho Tô Trầm mất."

Tưởng Tòng Thủy ngồi ở giữa, thong thả mở miệng: "Thật thế ấy hả?"

"Trầm Trầm, cơ hội hiếm có, với cả nghe bảo cô Tưởng của con đoán đề cực chuẩn luôn, hồi Tưởng Lộc thi cấp 3 cày cuốc sát nút cũng nhờ cô Tưởng ra tay cả đấy!"

Tô Trầm quay về bên cạnh người nhà đã hoạt bát hơn hẳn, cười lên ấm áp siêu đáng yêu.



Hai gia đình tụ họp ăn chung bữa cơm, sau đó Tô Trầm mang theo quần áo sách vở chính thức dọn sang nhà Tưởng Lộc, bắt đầu trải nghiệm cuộc sống kí túc xá hoàn toàn mới.

Lúc chia tay, Lương Cốc Vân khích lệ bé con: "Nghe giảng không hiểu không sao đâu! Mẹ cổ vũ bé!"

Tô Tuấn Phong ở đằng sau thò đầu ra: "Nếu khó quá thì cứ bảo với cô, chịu khó hỏi nhiều vào mới tốt!"

Hai vợ chồng hiếm lắm gặp phải dịp như này, cũng thấy rất mới mẻ.

Chờ tiễn cả hai về rồi, Tưởng Tòng Thủy đóng cửa lại, chia giường cho hai đứa.

"Hai phòng ngủ phụ ở sát nhau, đều từ bắc hướng nam, ngủ đâu hai đứa tự chọn."

"Có thể tự học ở phòng đọc sách đến muộn nhất 1 giờ đêm, phải luôn luôn giữ gìn nhà vệ sinh sạch sẽ, bếp lúc nào cũng sẵn sữa nước ép và pizza cấp đông, thiếu gì tự xuống nhà mua nhé."

"Trong thời gian ôn thi đại học cấm hút thuốc, muốn hút đi ra ngoài hút, đừng có mà để mẹ phát hiện."

"Lịch dạy đại học của mẹ dán ở cửa, thời gian trống sẽ giảng bài cho hai đứa, hàng ngày đều giao bài tập làm trước, 3 ngày 1 bài kiểm tra nhỏ, 5 ngày 1 bài kiểm tra lớn, còn gì muốn hỏi nữa không?"

Tô Trầm nghe xong mắt sáng ngời ngời, phấn khởi gật đầu dạ vâng.

Tưởng Lộc xách vali mặt không biểu cảm: "Có ạ, chuyến sớm nhất về Chử Thiên là mấy giờ."

Tưởng Tòng Thủy vặn một vòng khóa cửa tượng trưng, thể hiện sự cự tuyệt.

"Không kịp chạy nữa đâu, liệu hồn học bù đi."



Gặp phải giáo sư Tưởng tác phong nghiêm chỉnh, rất nhiều việc hễ đặt quy định hệ thống hóa cái là áp lực sẽ dồn dập ập tới.

Lần này cô nghiêm túc thật rồi.

Cái bàn dài siêu to được dọn dẹp sạch sẽ trưng dụng nguyên chiếc, tất cả văn kiện bản thảo cất đi hết đổi sang sách giáo khoa cấp 3 cùng các đầu sách tham khảo, có cả kế hoạch thời khóa biểu viết tay, kẻ vẽ chia rõ mảng kiến thức và cột mốc thời gian cho mỗi môn, thuận tiện đối chiếu đánh dấu từng dòng.

Kể cả học sinh chưa từng học kiến thức cấp 3 cũng có thể bắt đầu từ số 0 với lớp học bổ túc hệ thống này, cùng trải qua một ngày bận rộn đầy ắp.



Tô Trầm ngồi vào bàn đọc tỉ mỉ một lượt thời gian biểu, cảm khái không hổ là cô Tưởng, tư duy lập kế hoạch siêu rành mạch.

Bé lấy sách tham khảo với đề tham khảo ra viết tên, ngẩng đầu lên phát hiện ra còn có hai cái đồng hồ báo thức trên bàn nữa, chắc là để đếm ngược làm đề.

Sáng nay bé còn đang ở phim trường, đóng một cảnh phim trong ánh nhìn soi mói của đạo diễn mặt xị.

Máy bay cất cánh, thời không tráo đổi, giờ bé đã ngồi ở nhà Tưởng Lộc, chuẩn bị trở lại học hành ôn tập luôn rồi.



Tưởng Lộc đột ngột về nhà ở còn thấy cứ là lạ, cầm danh sách mua sắm của Tưởng Tòng Thủy để ở cửa gọi Tô Trầm cùng đi mua đồ.

"Đi thôi, khoảng 1 tiếng nữa là siêu thị đóng cửa."

Tô Trầm nhanh chóng ừm một tiếng, lấy áo khoác đi ra với cậu.

Ra cửa đi giày, bé để dép lê của cả hai lên kệ dép đi trong nhà, cảm giác buồn cười sao ấy.

Tưởng Lộc cầm chìa khóa ấn thang máy, nghe thế nhìn sang: "Cười gì đó?"

"Thì tự dưng thấy... hiếm có thật."

Tô Trầm đóng cửa đi ra, nhìn vào thang máy nói: "Hình như lâu lắm lắm chưa sống kiểu này rồi."

Cả hai đeo khẩu trang, vào siêu thị mua sắm các loại đồ lặt vặt trong danh sách theo số lượng lớn.

Bàn chải, khăn mặt, văn phòng phẩm, trà cà phê, rồi cả ngũ cốc hoa quả ăn sáng, mấy túi mì ăn liền đề phòng.



Ở cuộc sống khép kín của Chử Thiên, tốc độ thay đổi của mọi thứ rất chậm, chậm đến nỗi cảm giác lâu nay siêu thị nhỏ không hề thay đổi gì, số đồ ăn vặt mua được trong ấy sớm muộn cũng ngấy.

Cả hai cùng đẩy xe hàng dạo quanh siêu thị lớn mà như từ bể cá về lại đại dương, có thể lượn lờ quanh các kệ hàng đầy ắp đa dạng hoa cả mắt đến tận giờ đóng cửa.

Tưởng Lộc cũng siêu lạ lẫm, kiểu cuối cùng thì nhận thức cũng được chấn chỉnh đúng đắn, hóa ra có tận mấy chục hãng rồi mấy chục vị cà phê khác nhau.

Cậu uống cà phê hòa tan ở khách sạn sắp nôn luôn rồi.

Tuy đã là 8 rưỡi tối nhưng khu đồ sống vẫn còn tôm đang bơi qua bơi lại, cá hố dài ngoẵng thõng thượt trên lớp băng giữ lạnh, cua hoàng đế nhả bong bóng ùng ục ùng ục.

Khu bánh trái vẫn thơm phức mùi bánh mì mới ra lò, có cả nhân viên giới thiệu sản phẩm bưng khay sữa chua mời mọi người đi qua nếm thử sữa chua dâu Hokkaido mới nhất.

"Đi ngang qua đời đừng để lỡ nhau ạ!"

"Siêu ngon luôn đấy ạ, mời mọi người nếm thử miễn phí!"



Tô Trầm vòng một vòng quanh khu ngũ cốc tìm hãng cô Tưởng thích, xong xuôi quay lại cạnh Tưởng Lộc nói đùa: "Em kiểu ở đây cả ngày luôn cũng được ý."

Tưởng Lộc liếc xe hàng đã đầy ú ụ rồi lại liếc danh sách mua đồ mới chỉ hoàn thành được một nửa, rơi vào trầm tư.

...Cảm giác đã mua gì mấy đâu sao đã đầy thế nhỉ.

Cậu đưa ra kết luận.

Chắc tại xe hàng bé quá, hoàn toàn không đủ đựng đồ.



Giọng cô bé giới thiệu sản phẩm ngọt ngào đáng yêu, tuy mới đầu cả hai đã đi chậm lại rồi, nhưng nhờ sự dẫn lối của danh sách mua hàng nên vẫn vòng qua mấy lượt từ xa xa.

Đợi đến lúc chọn gần đủ đồ xong, Tô Trầm mới đưa mắt ra hiệu về phía quầy sữa chua.

Có đi không nào?

Tưởng Lộc vẫn đang giãy giụa.

Ăn chùa sữa chua? Nhóc nghiêm túc hả?

Tô Trầm trợn to mắt lên thể hiện sự kiên quyết.

Nếm thử trước được mà! Nếu ngon thì mình mua!

Tưởng Lộc rất dao động, còn chưa kịp tiếp diễn cuộc đối thoại bằng mắt thì đã bị Tô Trầm quyết đoán lôi sang.



"Hai anh đẹp trai!!" Cô bạn giới thiệu sản phẩm quan sát thấy hai người từ nãy rồi, giờ trông cả hai lại gần giọng lập tức cao vút: "Nếm thử xem ạ! Lượng đường ít lắm luôn hai bạn yên tâm!"

Tưởng Lộc giơ tay làm động tác suỵt, bạn giới thiệu hợp tác nhỏ giọng lại luôn: "Có vị xoài với vị việt quất nữa ạ!"

Động tác của cô rất trôi chảy, nhanh nhẹn rót hai cốc nhỏ đưa cho hai người.

Cả hai cầm lấy theo phản xạ, đưa mắt nhìn nhau.

"Nhớ bỏ khẩu trang ra nha," Bạn giới thiệu phì cười: "hai bạn đeo vậy làm sao uống được?"

Tô Trầm khẽ đằng hắng một tiếng, kéo khẩu trang xuống nhanh chóng uống hết.



Bé từng ăn thử kiểu này trong siêu thị từ tận cái hồi còn bé xíu.

Mấy năm nay ở Chử Thiên suốt, sắp sửa quên luôn cả những trải nghiệm như này rồi.

Sữa chua dâu thanh mát vừa miệng, vị rất là đặc trưng rõ ràng.



Tưởng Lộc thấy bé rất thoải mái, mới cởi khẩu trang ra uống thử một ngụm theo.

Bạn nữ giới thiệu sản phẩm mắt tròn vo, phản xạ có điều kiện đầu tiên là tắt luôn micro cài áo, rồi hạ thấp giọng xuống: "Là hai người thật ạ!!"

"Bí mật đó nha." Tô Trầm cười nói: "Vị ngon lắm, mình lấy hai hộp."

Aaaaaaaa là hai người họ thật!! Hai người đi siêu thị cùng nhau xong còn nói chuyện với mình nữa!! Hôm nay là cái ngày gì thế này!!

Phải có tầm năm trăm chữ đang vun vút tốc độ cao qua não nhưng bạn giới thiệu vẫn phải cố ra vẻ bình tĩnh: "Lần sau các bạn ủng hộ tiếp nhé ạ! Sữa chua bên mình đảm bảo date mới đó ạ!"

"Ừm, lần sau quay lại." Tưởng Lộc duỗi tay kéo lại khẩu trang cho Tô Trầm, dẫn người đi mất: "Đừng cười ngu nữa kìa."

"Em chỉ thấy... hạnh phúc lắm luôn." Tô Trầm sẵn lòng cam chịu bị bếch đi, đẩy cái xe hàng đã chất đống như ngọn đồi cùng cậu: "Hình như lâu lắm rồi chưa được hạnh phúc thế này."

Tưởng Lộc than thở trong lòng, trông Tô Trầm chỉ lạnh nhạt với người ngoài thôi, lúc ở riêng vẫn cứ là em bé đáng yêu dễ dỗ.

Tô Trầm nhấc thêm một túi quýt, nhận ra gì đó.

"Hình như mua nhiều thứ quá, hay em đi lấy thêm cái xe đẩy nữa, mình chia bớt ra?"

"Không cần đâu."

"Ò, vậy thôi."



Cuối cùng thanh toán hết 2040 tệ, chia ra tận 6 túi to, cứ như đi nhập hàng Tết.

Thu ngân tính tiền xong xuôi, chần chờ nói: "Không được đẩy xe hàng ra khỏi cửa siêu thị đâu ạ, hai bạn phải tự xách về đó."

Tưởng Lộc nhấc lên áng chừng: "Vẫn ổn."

"...Thật ư!!"

Tô Trầm không trông thấy biểu cảm khoa trương của thu ngân mà lại nhấc thêm một lốc bia trên kệ hàng: "Anh Lộc, có phải anh thích cái này không?"

Vốn dĩ Tưởng Lộc đang định nói là hãng khác cơ, trông thấy dáng vẻ Tô Trầm xách lốc bia lại vô thức sửa lời luôn.

"Ừm, thêm vào đi."

Thu ngân mặt không thể tin nổi, lại quét thêm lốc bia cho hai người.

"2070 tệ, có thẻ thành viên không ạ?"

"Làm một cái đi ạ, sau này sẽ ghé thường xuyên." Tô Trầm chủ động nói: "Dùng số của em!"

(*2000 tệ ~ 7tr2 tiền mình)



Gió đêm xào xạc, cả hai mỗi người xách 3 cái túi to về nhà.

Ban đầu Tưởng Tòng Thủy nghĩ mua đồ cùng lắm nửa tiếng thôi, chờ tiếng rưỡi rồi vẫn chưa nghe tiếng chuông cửa mới thấy là lạ.

Đến lúc trông thấy cả hai khệ nệ về cô phải ngó vào xem.

"...Đứa nào mua tận 4 hãng cà phê khác nhau đây."

"Con." Tưởng Lộc thoải mái nói: "Uống thử hết một lượt xem vị như nào."

"Quýt thanh long dâu nho sầu riêng?"

"....Cháu ạ." Tô Trầm: "Mong là để vừa tủ lạnh ạ."

"Mẹ không đánh giá mấy cái này," Tưởng Tòng Thủy hít sâu một hơi, thấm thía sâu sắc nỗi vất vả nuôi con: "nhưng mua bao nhiêu phải ăn hết bấy nhiêu, cấm được phí phạm."



Hôm nay hãy còn sớm, cô nhớ ra gì đó, bảo Tô Trầm để các thứ đó xong cứ đi đánh răng rửa mặt trước, mình thì kéo ghế ra ngồi ở cửa bếp, giám sát Tưởng Lộc bày biện đống đồ đạc loạn xì ngầu.

"Đợt trước mẹ mua cho con quyển đề đúng không nhỉ?"

Tưởng Lộc giả vờ đang tập trung xếp hộp cà phê thành hình kim tự tháp, không nhìn mẹ.

"Quên rồi ạ."

"Mẹ nhờ Chu Kim Linh để quyển đề vào vali con đấy." Tưởng Tòng Thủy điềm tĩnh nói: "Cô ấy kiểm tra hộ mẹ rồi, bảo là còn chưa thấy ghi tên nữa."

"Đóng phim bận quá mà."

"Tháng 6 đã phải thi rồi." Tưởng Tòng Thủy giơ đề thi thử tháng trước của Tưởng Lộc không biết moi từ đâu ra lên: "560 điểm, con nghiêm túc đấy à?"

Tưởng Lộc hơi chột dạ cướp lấy bài thi dúi đại sang bên.

"Không đọc kĩ đề, sơ sót của con."

"560 điểm," Tưởng Tòng Thủy thở dài: "con để ý tí đi, đừng làm mẹ con ở đơn vị không ngóc đầu lên được."

"Mẹ ơi cái chỗ của mẹ là đơn vị bình thường chắc? Cái đơn vị của mẹ toàn những ai hả?" Tưởng Lộc phản pháo: "Hồi con 10 tuổi mẹ cầm đề lớp thiếu niên của người ta về bắt con làm, làm được mới có vấn đề ấy ạ mẹ ôi?!"

Vẻ mặt Tưởng Tòng Thủy lộ ra sự thương cảm lẫn tiếc rẻ.

"Do mẹ dạy con chưa được tốt."

"..."



7 giờ sáng hôm sau, hai cái đồng hồ báo thức trên bàn kêu vang đúng giờ, tiếng sau ồn hơn tiếng trước chói hết cả tai.

Khoảng tầm 5 phút sau, Tưởng Lộc đầu bù tóc rồi mới lao ra tắt báo thức đi.

Tưởng Tòng Thủy đang ngồi sofa đọc báo.

"Rửa mặt đi đã, hôm nay đến lượt con nấu bữa sáng."

Tô Trầm ló đầu ra muộn thêm 5 phút, ngái ngủ quay về thay quần áo rồi đứng đánh răng chung với Tưởng Lộc.

Một đứa chơi đến 2 giờ sáng mới ngủ, một đứa quen ngủ đến 10 giờ mới dậy.



Tưởng Lộc chuẩn bị đi luộc sủi cảo, Tô Trầm định đi theo hỗ trợ theo thói quen thì bị Tưởng Tòng Thủy ngăn.

"Ngày mai đến lượt cháu, hôm nay không cần làm."

Cô duỗi tay ra, móng tay cắt tỉa gọn ghẽ: "Làm một đề cho tỉnh đầu trước đã."

Tô Trầm đưa tay dụi mắt ngoan ngoãn gật đầu rồi bắt tay vào làm đề trong tình trạng lờ đờ buồn ngủ.



Tưởng Lộc bắc nồi đun nước, lơ đãng đếm số sủi cảo, cao giọng lên hỏi với ra một câu: "Hai người ăn mấy cái?"

"Mười đi."

"Mười lăm ạ."

Tưởng Tòng Thủy thổi cốc cà phê, thong dong nói: "Đợi chốc nữa Tô Trầm rửa bát, con cũng làm đề này đi nhé."



Gọi đây là lò ôn thi đặc biệt cũng không ngoa tí nào.

Thực tế thì lịch làm việc của Tưởng Tòng Thủy rất thoáng, mỗi tuần chỉ 3 hôm có tiết dạy, thời gian nghiên cứu còn lại có thể thực hiện ở nhà.

Cô là nhà vật lí lí thuyết, cố gắng dồn hết các việc phải đến phòng thí nghiệm xuống buổi tối.

Kiến thức sâu rộng thế này mà đi giảng bài cơ bản cho các bé vị thành niên đúng là cũng hơi kiểu cú sốc giáng cấp thật.



Đầu tiên giảng các kiến thức theo hệ thống, ngay sau đó sẽ là đặt câu hỏi cụ thể tại chỗ.

Trước mặt cô Tô Trầm rất là ngại, nhưng luôn cố gắng bạo dạn trả lời câu hỏi hoặc nêu thắc mắc, tiến độ học vừa phải song rất khơi gợi tư duy.

Còn Tưởng Lộc thì stress nhè nhẹ, chắc là do không muốn Tô Trầm trông thấy bài thi 560 điểm, ngồi trước mặt mẹ mà cứ gồng lên, cố gắng trả lời hoàn chỉnh từng câu hỏi một.



Chưa bắt đầu bao lâu Tưởng Tòng Thủy đã nâng cao độ khó, đích thân ra đề cho hai đứa.

Cô viết chữ lên mấy trang giấy A3, từng đề bài đều thẳng tắp tinh tươm, thậm chí vẽ hình chẳng cần dùng thước kẻ.

Chữa đề xong sẽ tiếp tục giảng kĩ riêng cho từng câu khó một, rất từ tốn.

Có những lúc Tưởng Lộc trầm mặc lâu lắm, cuối cùng vẫn phải giơ tay bảo là nghe xong chưa hiểu.

Mẹ phản hồi rất ôn tồn: "Chưa hiểu chỗ nào?"

"Từ đầu luôn ạ."

Tưởng Tòng Thủy cũng ngắm nghía thật kĩ con trai dứt ruột đẻ ra bằng ánh mắt nhân từ rõ là lâu, như thể thông qua cậu trông về một học sinh ngốc nghếch khác năm xưa, thở dài một hơi rồi rút quyển sách giáo khoa cấp 2 trong ngăn bàn ra.

"Thế mình bắt đầu lại từ đây."

"Cũng không phải xa thế đâu ạ! Ý con là từ đoạn đầu của cái câu lúc nãy cơ mà ——"



Thi đại học không có môn thể dục nhưng sáng trưa chiều Tưởng Tòng Thủy đều đuổi bọn trẻ con xuống tầng vận động nửa tiếng.

Hai người chốt bằng tâm linh là mỗi ngày đi lượn siêu thị một lần, kể cả không mua gì vẫn đi.

Dĩ nhiên người đầu tiên quen mặt chính là chị gái bán sữa chua, hàng ngày trông thấy cả hai sẽ cười híp mắt chào hỏi.

Sau ấy thì quen mặt với tất cả các cửa hàng quầy sạp lân cận siêu thị luôn.

Quầy bán bánh táo đỏ, chú xào mướp đắng, em bé học sinh vùi đầu làm bài tập trong tiệm vàng, ông lão kì kì cứ quanh quẩn suốt trước cửa hiệu thuốc.



Thi thoảng Tô Trầm nghĩ, hình như Tưởng Tòng Thủy muốn tranh thủ tặng bù cho cả hai cuộc sống cấp ba 2 tuần.

Dù không nghe thấy tiếng chuông vào tiết hết tiết, không có những bài chạy, không có giáo viên đứng ngoài cửa sổ ngó đăm đăm, thời gian chỉ vỏn vẹn mười mấy ngày, thì vẫn cực kì đáng quý.

Đây cũng là lần đầu tiên bé sang nhà người khác ở tạm một thời gian ngắn, cảm giác thoải mái tự nhiên đến bất ngờ.

Có lẽ đây mới nên là dáng hình của tuổi dậy thì, của thanh xuân.

Hàng ngày chỉ cần lo về đồ thị parabol không biết làm trong đề, bắc cái ghế đẩu ngồi nhẩm từ mới tiếng Anh, thi tạch thì nằm bò ra bàn gục ngã một hồi.

Tự dưng bé rất rất rất muốn được trải qua 3 năm như thế cùng Tưởng Lộc, dù biết thừa việc ấy bất khả thi.

Có lẽ nếu gặp nhau ở trường mình sẽ có nhiều kí ức vui vẻ hơn, hình ảnh của em trong lòng anh cũng sẽ khá hơn tí xíu nữa.

...Ít nhất sẽ không giống cái hôm trong lối thoát hiểm, tuyệt vọng đến mức sắp không thở nổi, nước mắt tèm nhem ngay trước mặt anh.



Tưởng Tòng Thủy không giỏi nấu nướng, nhưng xem nó là một phép thử thú vị như kiểu nhà hóa học làm thí nghiệm.

Tuy thành phẩm không khó ăn, song hình như mùi vị lúc nào cũng hơi hơi theo kiểu... rập khuôn.

Hồi bé Tưởng Lộc còn kêu ca, một trong số những kĩ năng thần kì của mẹ chính là nấu cơm nhà ra được vị cơm hộp công trường.

Bây giờ ở nhà có thêm hai đứa nhỏ, cô dứt khoát xếp cho nấu ăn luân phiên, không có thời gian thì cùng gọi đồ ăn ngoài hoặc nướng tạm cái pizza.

Tô Trầm hãy còn đang ở giai đoạn phát triển, hàng ngày đều cần ngủ trưa.

Thường thường trong lúc đó Tưởng Lộc sẽ rửa bát hoặc là cày đề.

Tưởng Tòng Thủy có lòng giúp cậu tiết kiệm thời gian, chốc chốc lại vào hộ một tay.

"Thực ra cũng không nhất thiết phải rủ cả em ý." Tưởng Lộc vừa rửa bát, vừa thấp giọng nói: "Với em ý thì một số đề 12 vẫn bị ngợp quá ạ."

Tưởng Tòng Thủy lấy sữa chua trong tủ lạnh ra ăn, thuận miệng giải thích: "Mẹ chả tạo cơ hội cho con thì là gì."

Tưởng Lộc giật mình thon thót tí thì trượt tay rơi đĩa xuống đất.

"Mẹ đừng có đùa nhố nhăng." Cậu lạnh lùng đáp: "Không buồn cười."

Tưởng Tòng Thủy liếc cậu một cái, bóc nắp hộp ra thong dong thử một thìa sữa chua.

Ngọt ghê.

Cô nói tiếp. "Con cổ hủ thật đấy."



Mình, cổ hủ.

Tưởng Lộc ngạo mạn tự tin 18 năm, lần đầu tiên bị mẹ ruột ụp cái từ này vào đầu.

Cậu chậm chạp quay đầu lại nhìn mẹ, kiểu như không thể nào hiểu nổi hàng ngày người phụ nữ này cứ nghĩ những cái gì ấy.



Tưởng Tòng Thủy nói năng thẳng thừng nhắm trúng tim đen: "Con không thích em nó, chỉ đạo diễn xong còn phải rón rén dè dặt dỗ dành à?"

"Con mà không có ý đấy, lần nào thằng bé cười con cũng ngắm người ta rõ lâu à?"

Cô còn định nói tiếp nữa, Tưởng Lộc đã vươn tay bịt mồm mẹ lại, hơi sốt ruột: "Mẹ!"

Mặt Tưởng Tòng Thủy kiểu làm sao đấy chả hiểu kiểu gì.



"Thứ nhất, con không cổ hủ, mẹ mà nhắc lại cái từ đấy con sẽ nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng trước khi thi cho mẹ xem."

Tưởng Lộc xoay người về tiếp tục chiến đấu với bồn rửa, động tác thô bạo hơn hẳn.

"Thứ hai, con với em ý cùng giới tính, phương diện này về cơ bản bất khả thi."



Tưởng Tòng Thủy không lên tiếng nữa.

Tưởng Lộc đang chờ mẹ nói gì đó, rửa hết sạch bát rồi vẫn chưa thấy đâu.

Cậu rửa tay xong tắt vòi nước đi, quay người lại trợn mắt lên.

Tưởng Tòng Thủy nghĩ bụng nuôi thằng con trai đúng là không phải phiền phức ở mức bình thường thôi đâu, nhún vai bày tỏ mẹ không làm gì hết nhé.

"Mẹ nói gì đi chứ."

"...Sữa chua ngon đấy." Tưởng Tòng Thủy nói: "Mua đâu đây, ngày thường có giảm giá không?"

Tưởng Lộc quay đầu treo khăn lên đi ra ngoài.

Mẹ ruột vẫn chưa đã thèm bóc thêm hộp nữa, vừa xúc vừa đưa mắt tiễn cậu đi làm đề.

Trẻ con bây giờ cứ nghĩ những cái gì ấy nhở.

Chẳng phải học sinh cấp 3 yêu đương các thứ là chuyện thường ngày ở huyện à...?



Lúc Tô Trầm thức dậy đã là 3 giờ chiều, muộn hơn 1 tiếng so với thời gian hẹn sẵn.

Bé hơi hoảng hốt, nhanh chóng thay quần áo ra ngoài rửa mặt, trông thấy Tưởng Tòng Thủy đang ngồi chơi cái đồng hồ báo thức, Tưởng Lộc thì sậm mặt làm đề.

"Xin lỗi cô Tưởng ạ, cháu ngủ quên mất."

"Có gì đâu," Tưởng Tòng Thủy dịu dàng nói: "uống ít nước đi rồi vào làm đề."



Hôm nay cô lười ra đề, cho hai đứa làm đề đại học với độ khó khác nhau.

Cùng là đề đại học toàn quốc nhưng có thể chia ra đến 3 6 9 loại dựa theo khu vực.

Tô Trầm làm xong tính điểm, sung sướng cười cong cả mắt.

"Hôm nay chỉ có câu này đọc đáp án không hiểu thôi ạ," Bé xáp lại gần phân tích: "các lỗi bị trừ khác rút kinh nghiệm sau chú ý hơn ạ, giờ cháu sẽ viết vào sổ luôn."

Tưởng Tòng Thủy cầm lấy đọc lướt một lượt, gật đầu nói: "Ừm, để Tưởng Lộc giảng cho cháu."

Tưởng Lộc ngẩng đầu lên, giọng khá là gượng.

"Con còn đang làm dở mà."

"Con còn đang tắc tị, 10 phút rồi đã nghĩ ra đâu." Chưa chờ Tưởng Lộc thoái thác, Tưởng Tòng Thủy đã ấn cạch một cái dừng đồng hồ đếm ngược, bắt cậu đổi gió một tí chuyển từ đề hóa sang đề lí, giảng lời giải cụ thể cho Tô Trầm.



Trạng thái của Tô Trầm cực kì tập trung, bé còn lịch sự nói một câu cảm ơn anh Lộc ạ.

Tưởng Lộc cầm lấy đề đọc đề bài, Tưởng Tòng Thủy nói tiếp: "Ngồi gần vào, kéo ghế sang đó luôn."

Tô Trầm không hề nghi ngờ ngoan ngoãn kéo ghế vào, ngồi sát cạnh cậu.

Vừa tới gần, hơi thở của hai người đã hòa vào nhau theo.

Một bên nhẹ nhõm tươi mát, một bên dày nặng kín đáo.



Tưởng Lộc lại trợn mắt lên trừng mẹ, gò má xấu hổ nóng bừng.

Mẹ ruột nhún vai, đứng dậy vào bếp lấy hoa quả.



Tô Trầm lại gọi: "Anh Lộc?"

Tưởng Lộc tỉnh hồn lại vội ừm bừa một tiếng, tiếp tục phân tích đề bài với bé.



Rất hiếm khi cả hai tiếp xúc với nhau trong thân phận học sinh thế này.

Đa số thời gian đều dưới vai trò diễn viên đoàn phim, những việc cần bàn bạc đều là lời thoại hay góc máy ống kính, phải diễn thế nào, phải sửa thế nào.

Dòng suy nghĩ của Tưởng Lộc như đang chia nhánh, vừa giảng cho Tô Trầm đồng thời vừa nghĩ những chuyện chẳng liên quan đến câu hỏi.



Nếu không có Đêm Trùng Quang, cả hai học chung một trường trung học, liệu vẫn sẽ gặp nhau hay không.

Có lẽ sẽ chạm mặt ở sân bóng, dần dà thân quen.

Có lẽ sẽ xếp hàng ở căng tin, tai nghe của cả hai đều đang vang cùng một bài hát.

Nhưng khả năng lớn hơn tất thảy, có lẽ chỉ là lướt ngang rồi cứ vậy bỏ lỡ, như hai đường thẳng song song.



Lúc từ này hiện ra trong não, trùng hợp thay giọng nói cậu cũng chung nhịp.

"Xong rồi ở dòng này, nhóc bỏ qua quên tính công suất đây."

Giờ Tô Trầm mới nhìn ra điểm mấu chốt của bài, tập trung tính toán lại lần nữa, không chú ý đến ánh mắt Tưởng Lộc.



Tưởng Lộc dịch bớt ghế ra sau, kiểu không quen ngồi gần đến mức đó.

Cả hai đã ôm nhau rất nhiều lần, lúc đau đớn, khi mỏi mệt, rất nhiều ngày đêm đôi bên đều không hề phòng bị.

Nhưng giờ đây lùi bước né tránh lại đã trở thành bản năng.

Đầu óc Tưởng Lộc như bị cụm từ kia móc lấy neo lại, nó biến thành một đề bài khó nhằn.

...Bỏ lỡ.



Cứ để lỡ bé như thế, liệu cậu có cam lòng thật không?

Nấp mình trốn tránh suốt, đè nén mọi tình cảm xuống góc sâu nhất, giả vờ như chưa có gì từng tồn tại, thì chắc chắn sẽ đúng ư?



Tưởng Tòng Thủy rửa nho xong mang vào, thấy bé đang giải bài lanh lẹ, lớn thì mặt mũi trầm trọng, bèn tiện tay cốc đầu con trai một cái.

"Lắm lúc con giống bố con thật đấy."

Tưởng Lộc duỗi tay ra ngắt quả nho, nhìn mẹ hỏi: "Giống chỗ nào ạ?"

"Thỉnh thoảng đắn đo nhiều quá, nặng nề trách nhiệm quá, với cả hay phức tạp hóa những vấn đề đơn giản."

"Hình như câu này hợp với mẹ hơn chứ."

"Thế á?" Tưởng Tòng Thủy bật cười, có vẻ đã biết thừa câu cậu hỏi Kiều Hải Hạ: "Con không tưởng nhầm là ban đầu người ta cưa mẹ trước chứ hả?"



Tô Trầm đang làm bài dở, tai lặng lẽ dỏng lên theo.

Bé từng nhìn thấy Kiều Hải Hạ, cũng từng gặp ảnh của người này trên Weibo.

Đúng là vẻ ngoài Tưởng Lộc... cực kì giống bố, phong thái anh tuấn sáng láng như đúc cùng một khuôn.

Trông cô Tưởng khá là... truyền thống? Chẳng lẽ không phải bố anh Lộc theo đuổi cô trước à?



Vốn dĩ Tưởng Lộc đã giở đề cầm bút chì lên sửa lỗi tiếp rồi, lúc này bỗng khựng lại, nhìn mẹ bằng nét mặt phức tạp, như kiểu nhân sinh quan đang chấn động.

"Mẹ đừng bảo con là..."

"Đương nhiên là mẹ bắt đầu trước." Tưởng Tòng Thủy thong thả nói: "Thanh niên mà, phải chủ động mới có chuyện để kể chứ."

"Con mà không chủ động là không còn gì đâu nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play