Lúc quay về Chử Thiên cứ có cảm giác nuối tiếc như kiểu vừa tự do giây lát, đã lại phải trở về với cuộc sống khép kín.
Thực ra đoàn phim sẽ không giam lỏng triệt để đâu, cả hai vẫn ra ngoài định kì thực hiện các công việc kèm thêm, phỏng vấn quay chụp.
Nhưng mỗi lần đều vội vã cập rập, không còn niềm vui được đi du lịch hồi nhỏ nữa.
Lần này nhân viên được tập hợp đầy đủ, kịch bản chỉnh sửa lần hai và lần ba lần lượt ra lò.
Sau khi tổng hợp ý kiến các bên, Khương Huyền trả lại bản gốc của Tô Trầm, dặn bé phải giữ gìn cẩn thận, đảm bảo tư duy mạch lạc mọi lúc mọi nơi.
Bài tập cực kì vừa vặn thích hợp, hữu ích cho việc bao quát quan điểm của mọi người, lại còn nêu ra rất nhiều quan điểm mới mẻ.
Tổ biên kịch như bắt được vàng, lấy ra đối chiếu nghiên cứu suốt, lúc nhắc đến tên Tô Trầm càng thêm khâm phục.
Bữa ăn chung tiếp theo Khương Huyền không có mặt, chắc lại đang tối mắt tối mũi đi lo các hạng mục công việc khác.
Tổng cộng hơn 20 người ngồi trong phòng riêng rộng lớn, ăn bữa cơm cứ như kỵ sĩ bàn tròn chia nhau, bàn tự giác xoay xung quanh, chầm chậm đưa lần lượt các món ăn ngon lành hấp dẫn đến trước mặt từng người.
Tô Trầm nhìn ngỗng quay đỉnh cao màu mận trước mặt, gần như chẳng muốn ăn uống mấy.
Bé đã bắt đầu nhớ nhà.
Nhớ cháo bí đỏ mẹ nấu, nhớ nước hoa quả ba vắt.
Tuy mùi vị giản dị thôi nhưng lại ấm áp lắm.
Đạo diễn mới cũng không thân quen lắm với những người còn lại trong đoàn, cố ý dẫn theo mấy người thuộc đội ngũ của mình đến dự, nhưng cũng phải gầy dựng từ đầu sự công nhận của tập thể mới với bản thân hệt như Nhan Điện thôi.
Chưa chắc mọi người đã hiểu rõ quyền lực, nhưng đều có thể nhận ra những phản ứng nhỏ nhoi của sự thay đổi quyền lực.
Ít nhất là trong bữa ăn chung lần này thì bầu không khí tương đối nhạt nhẽo, mọi người sẽ không cố tình cô lập đạo diễn mới, nhưng ánh mắt đều có vẻ quan sát thận trọng.
Tô Trầm ngồi giữa hoàn cảnh, hồi tưởng lại tốc độ hòa nhập suôn sẻ đến khó tin của Nhan Điện, giờ mới hiểu ra là chị giỏi tới mức nào.
Có những kĩ năng mà hồi đó có khi chưa nhìn ra được ngay.
Bữa này do hội bên phát hành mời, hai mấy người cũng không quen biết nhau hết.
Ôn Tri Hạnh rảnh rỗi quá bèn cuốn vịt quay cho Tô Trầm, ngón tay thon dài còn mượt mà đẹp đẽ, làm cái việc cỏn con thôi cũng như đang hoàn thành tác phẩm nghệ thuật.
Tô Trầm thử cắn một miếng, cuối cùng cũng nổi cơn thèm ăn, lấy khăn nóng đưa cho cậu em lau tay.
"Ngon lắm ạ!"
Ôn Tri Hạnh cười tươi rói, nhỏ giọng nói: "Thỉnh thoảng anh chấm cả mù tạt nữa."
Ôn Tri Vinh than vãn: "Phết mù tạt xong còn lén lút dúi cho người khác bắt ăn."
"Ai bảo anh không biết đường tự đi mà nhìn!"
Nhà phát hành ngồi ở chính giữa, Thiệu Hải Duyên ngồi chếch bên tay phải, chào hỏi mọi người tương đối gượng gạo.
Có người giải vây giúp, bảo là lần này có mấy thành viên mới, xin phép đứng ra thay mặt giới thiệu với đoàn.
"Đây là đạo diễn Hải, vừa nãy đã làm quen, đạo diễn mới của đoàn mình, từ giờ trở đi sẽ vất vả ra phết, quay phim trong nước không được nắng vàng biển xanh như San Francisco đâu, cực nhọc lắm."
"Đây là đạo diễn âm thanh phối khí của mình, kia là điều phối chính, còn..."
Tưởng Lộc liếc sang Tô Trầm ngồi đối diện, gắp bừa một miếng dưa muối chua loét, thờ ơ bỏ vào miệng nhai.
"Còn đây nữa, nhân vật này phải giới thiệu cặn kẽ này," Người đại diện là chị Linh đứng dậy mời rượu, giọng rất trịnh trọng: "chị ngồi bên phía tay phải tôi là chuyên viên quay phim, chị Đông, át chủ bài ngự dụng từ hồi đạo diễn Bặc đến tận giờ đấy ạ."
"Lộc Lộc quyết định tham gia làm phó đạo diễn bộ thứ sáu, thực ra trước đó đạo diễn Nhan thậm chí là khi đạo diễn Bặc còn sống, cũng đều để ý phát hiện rồi."
"Trùng hợp là cả hai đạo diễn đều đã dặn em phải nhờ cậy chị Đông làm sư phụ giúp cho Lộc Lộc, dẫn dắt chỉ bảo thằng bé."
"Nội dung quay của mùa 6 cực kì phức tạp, bản thân công việc đã khó khăn lắm rồi, em xin thay mặt Tiểu Lộc cảm ơn chị trước, hi vọng chị đừng chê ạ."
Đã nói đến nước này rồi, Tưởng Lộc vội vàng đứng dậy mời rượu theo, lúc này mới quan sát rõ vẻ ngoài của dì Đông.
Người phụ nữ mặc áo len màu nâu đậm, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản.
Dì cuồn cuộn cơ bắp, khỏe khoắn cường tráng, trông cái biết ngay là quay phim lão luyện.
Dù đang mặc áo len vẫn trông thấy được đường nét bắp tay và cổ có luyện tập đàng hoàng, khác hẳn bình thường.
Vóc người thế này vào quán bar hay hàng rong ăn đêm thì chẳng đứa lưu manh nào dám dây vào, giữa đoàn phim hoạt động theo luật rừng cũng cứ đủ dằn mặt kẻ khác.
Cái nghề quay chụp phải đến 80% là lao động tay chân thuần túy. Máy quay bình thường tầm 15 kg, giá đỡ chân máy thì tùy chất liệu, thậm chí đầy loại còn nặng đến 30 kg.
Hơn nữa các đoạn chỉ cần dựng máy di chuyển lia ngang tự động thuộc về số ít, rất nhiều cảnh phim bắt buộc phải vác máy trên vai để quay, làm nghề này không bị chai mới lạ, thương tích trầy trật, luôn phải dự trữ sẵn thuốc trắng Vân Nam, một số đoàn phim nhỏ không có thiết bị an toàn hẳn hoi còn gặp cả sự cố máy móc đè chết người nữa.
Người đại diện gọi là chị Đông, vậy xét theo tuổi tác lí lịch, Tưởng Lộc phải gọi một tiếng dì Đông.
"Dì Đông, cảm ơn dì ạ."
Người phụ nữ gật đầu rồi cầm cốc rượu lên uống với hai người, rất kiệm lời.
Ở phía còn lại, Văn Phong cười lên, chờ bên này uống xong ngồi xuống rồi tiếp lời: "Trùng hợp quá đi mất, hôm nay tôi đặc biệt đến dự bữa này cũng là vì muốn giới thiệu giáo viên cho Trầm Trầm."
So với sư phụ nghiêng về thực chiến thì lần này là giáo viên chính thức chỉn chu.
Cô đứng dậy, Tô Trầm cũng lập tức bật dậy theo, nhưng do trước đó chưa hề nghe nói nên giờ không biết phải nhìn ai nữa.
"Mấy năm trước Trầm Trầm theo tôi học các kiến thức nhập môn cơ bản, nhưng trường phái của tôi với em nó tương đối khác biệt, có những thứ khó mà dạy được."
"Cũng nhờ cái duyên đưa đẩy, trong lúc uống trà với một tiền bối có cơ hội nhắc đến Trầm Trầm, xong lại thành công thật."
Văn Phong xoay người sang nhìn về phía một cụ già ngồi ở phía chéo đối diện, cất lời gọi cô Thịnh cực kì lễ phép.
Mọi người quay đầu nhìn theo, khó lòng che giấu vẻ sửng sốt.
Hóa ra là bà ấy à?
Thật hay giả đấy, Văn Phong uy tín đến thế cơ á?
Người đại diện chị Linh cũng chưa từng nghe nói, ngạc nhiên đến nỗi phải lấy tay che miệng, đầu óc đơ ra luôn.
Ấy là nghệ sĩ lão làng ở đẳng cấp tổ nghề tiên phong, Thịnh Kinh Tâm.
Ngay cả giáo sư Nghiêm Tư mà có mặt ở đây thì cũng phải tôn kính gọi tiền bối.
Bà cụ Thịnh đã gần 76 tuổi, mái tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào.
Lịch sử điện ảnh quốc nội được hơn trăm năm, truyền hình thì hơn hai mươi năm, tiền bối đã đồng hành từ tận thế hệ đầu tiên, điều đáng quý hơn cả là ở độ tuổi này rồi mà thỉnh thoảng bà vẫn tham gia diễn xuất một vài tác phẩm.
Với địa vị tuổi tác và thậm chí là giá trị lịch sử của bà, thì việc nhận lời diễn bất cứ phim nào cũng xuất phát từ cân nhắc về mặt truyền đạt kế thừa và nghệ thuật chứ không liên quan gì đến thù lao nữa.
Băng đĩa phiên dịch tiếng nước ngoài biết bao nhiêu người tiếp xúc từ bé đều có giọng nói đa dạng thân thiết truyền cảm của bà.
Rồi rất nhiều giáo trình giảng dạy nghệ thuật diễn xuất và lồng tiếng của thế hệ mới nữa, cũng vừa có danh sách hàng loạt tác phẩm của bà được nhóm biên soạn lấy làm ví dụ, vừa có các kiểu đúc kết tâm huyết do chính tay bà viết lại.
Hôm nay tập hợp quanh bàn ăn, nhiều người đều tưởng mời bà cụ đức cao vọng trọng đến là dể nhấn mạnh mức độ quan trọng và ý nghĩa của lần họp mặt này thôi.
Ở bộ thứ sáu bà sẽ đóng vai khách mời là lão thái hậu nước Hải Phưởng, dù thời lượng xuất hiện không dài nhưng cũng đáng để mọi người trong nghề phấn chấn tinh thần, tràn đầy động lực.
Được hợp tác với tiền bối gạo cội thế này là trải nghiệm đủ ghi nhớ cả đời luôn ấy chứ!
Bà cụ hòa nhã đứng dậy, khi lên tiếng thì từng chữ một đều như âm thanh vàng ngọc, mang sắc thái điển hình của giọng phát thanh xưa cũ.
Nhã nhặn trang trọng, vang rõ sáng trong.
"Tiểu Phong hiểu tài mến tài, kể với cô về bạn nhỏ này nhiều lần lắm."
Khi mỉm cười gương mặt bà đầy những nếp nhăn, trông vừa hiền từ vừa thân thiện.
"Lần này cô ở lại Chử Thiên 10 ngày, sẽ dạy em 10 tiết nhé, xem như là nhận đệ tử cuối cùng chốt sổ đấy."
Tô Trầm ngơ ngẩn trông sang Văn Phong rồi lại nhìn Thịnh Kinh Tâm, đẩy ghế ra cúi mình rất lễ phép trịnh trọng, hơi thở còn thoáng run run.
"Em cũng vừa mới biết tin, không biết phải bày tỏ lòng cảm kích thế nào nữa ạ."
Mấy năm nay bé đã học được rất nhiều điều từ Văn Phong, được truyền thụ trọn vẹn kiến thức rất tổng quan hệ thống, thực sự không ngờ sau ấy sẽ còn được cô giới thiệu làm quen với tiền bối thế này.
Văn Phong cười gật đầu, rất là vui vẻ.
"Cả đời Tiểu Phong cứ vùi đầu vào phim ảnh, trước nay tính tình cứ thế mãi."
Bà cũng đã cống hiến cả đời mình cho sự nghiệp diễn xuất đam mê, tuy từng có hai đời chồng nhưng tới cuối cùng vẫn chưa sinh con đẻ cái.
Khi nhìn Văn Phong, ánh mắt bà đầy vẻ trân trọng.
"Cô không ngờ con bé sẽ nhận em làm đàn em mình, sau này là nhộn nhịp lắm đây."
Tô Trầm đùng cái ngỡ ngàng, lòng nghĩ sao mà được ạ.
Xét theo vai vế thì giờ bé gọi tiền bối là sư tổ cũng được ấy chứ, sao giờ bé lại được xếp chung với cô Văn luôn rồi?
"Không phải đùn đẩy khách sáo đâu," Văn Phong ôn tồn nói: "chờ một hai chục năm nữa tương lai của em sẽ khó lòng tưởng tượng."
Lần giới thiệu kết nối công khai này của cô cũng để trải sẵn đường tương lai cho Tô Trầm.
Giới phim ảnh giải trí có hơi hướm bang hội giang hồ, coi trọng tông môn hệ phái.
Chia theo khu vực địa lí thì có nam bắc, ngay mặt đầu tư vốn liếng cũng sẽ cân nhắc tránh né nhau.
Chia theo thế hệ thì có năm đời trước xuất thân chính thống, mối quan hệ sâu xa rộng rãi như mạng lưới thần kinh dày đặc.
Tô Trầm hoàn hảo mọi mặt, ngoài việc là hạt giống trời sinh ra còn chịu khó chịu khổ, nhưng xét cho cùng không có nền tảng chống lưng.
Văn Phong dạy bảo bé ân cần sâu sắc, đồng thời nhìn xa trông rộng.
Tưởng Lộc được bác dẫn dắt tham gia các kiểu đoàn phim từ nhỏ, đã gom góp xong xuôi các mối quan hệ quen biết cho sau này.
Không một ai dám làm khó cậu, cho dù ông Bặc đã qua đời thì phông nền chỗ dựa phía sau vẫn đang tồn tại, lại còn cực kì vững chắc.
Nhưng ba mẹ Tô Trầm đều là gia đình bình thường, cũng không thông thạo trước hoàn cảnh trong giới.
Nay có danh nghĩa thầy trò sư môn công khai này rồi, từ giờ trở đi bé muốn làm gì, muốn gặp ai, chỉ cần nể mặt bé là học trò của cô Thịnh, đều sẽ được cất nhắc kĩ càng.
Suốt cả bữa ăn đạo diễn cứ mờ mịt khó hiểu, người khác thì giật mình thảng thốt.
Thiệu Hải Duyên suy nghĩ đơn giản, cũng chưa từng tiếp xúc học thuật chính thống trong nước, chỉ biết là có người phụ nữ trung niên được giới thiệu cho Tưởng Lộc, rồi một bà cụ được giới thiệu cho Tô Trầm.
...Liên quan quái gì đến gã.
Người đại diện là Chu Kim Linh vào bữa rất thoải mái thư giãn, ăn xong đi ra thì không dám thở mạnh nữa luôn.
—— Kia là cụ Thịnh, là cụ Thịnh đấy!
Chị nhạy bén đoán ra dụng ý của Văn Phong, lúc này đầu óc quá tải thần kinh nổ tung, chưa xử lý được thông tin có sức công kích ghê gớm thế này.
Không chỉ bái sư suông mà còn là bái sư công khai, có nghĩa cởi mở hoàn toàn cho chừng này người trong bữa ăn thoải mái lan truyền tin tức, tuyên bố với tất cả mọi người trong giới.
Về sau thằng bé Trầm Trầm có bà cụ che chở rồi, ôi trời ơi.
Rất nhiều mối quan hệ chị thực sự không móc nối nổi, rất nhiều công việc cơ hội khó mà đàm phán, từ giờ trở đi đều sẽ trở thành khả thi tiềm năng.
Trầm Trầm ơi Trầm Trầm, số em may quá cơ ấy!
Tô Trầm ăn uống xong thấy hơi tức bụng.
Thực ra ngoài cuốn vịt quay bé cũng chẳng ăn gì mấy, cũng đang ngất ngư vì tiến triển kiểu tên lửa, đủ để nhịn ăn ba ngày ba đêm.
Từ cái hồi bé tí còn dùng tivi đen trắng bé đã từng xem phim điện ảnh tiền bối lồng tiếng rồi, tới giờ vẫn nhớ nhân vật Hepburn mà bà phụ trách.
Bây giờ... như này...
Thiếu niên quay về với trạng thái bé con 15 tuổi đầy hiếm có, tìm một xó ôm đầu lòng vòng loanh quanh.
Nhỡ bài học khó quá thì phải làm sao! Tuyệt đối không thể để cô thấy mình dốt được!
Mười tiết học phải chuẩn bị trước kiểu gì đây? Hình như đoạn sau không có cảnh tay đôi với cô Thịnh nhưng mà vẫn áp lực quá đi mất thôi!
Tô Trầm còn đang đi vòng vòng trái phải thì bất thình lình nghe thấy tiếng bước chân khác, còn chưa kịp phanh hẳn.
Đập vào mắt bé là cặp sinh đôi họ Ôn mặt mũi trắng bệch.
Hai anh em hiếm khi biểu cảm y hệt, lại gần cùng ôm đầu ngồi xổm như kiểu linh hồn đã thoát xác héo mòn.
Tô Trầm đang hốt hoảng dở, hỏi: "Hai anh... làm sao đấy?"
"Anh anh vừa mới nhận ra," Ôn Tri Hạnh cười cứng ngắc: "vai của bọn anh... chính là anh em nhà Lam nước Hải mà."
"Đúng rồi? Có gì khác đâu ạ?"
"Ngày mai là nghi thức bấm máy, ngày kia bắt đầu chính thức quay," Nói đến đây cậu em xuýt xoa hít một hơi.
"—— Cảnh đầu tiên chính là cảnh chung của bọn anh với tiền bối đấy."
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tri Hạnh: Cứu với cứu với —— anh ới anh ời vác em chạy đi cái nào ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT