Lam Lam ngày càng quấn lấy cô, ban đêm hắn cứ phải nằm cạnh cô mới chịu, như thể xem cô là mẹ mình. Điều này lại có chút lợi ích, giúp cô dễ dàng ra lệnh cho hắn hơn. Nhưng đôi lúc, khi tỉnh dậy giữa đêm, clo vẫn thấy thân thể hắn toả ra ánh sáng xanh mờ dù trời tối, khiến cô không khỏi rùng mình — vì rốt cuộc, hắn vẫn là quỷ vật. Tuy nhiên, theo thời gian, cô dần quen với sự hiện diện của Lam Lam. Khi hắn lớn lên, cô không còn thấy sợ, và lòng tin vào vận may mà hắn mang lại ngày càng lớn. Cô cảm thấy đã đến lúc thử nghiệm khả năng của hắn.
Cô nhẹ nhàng gọi: “Lam Lam,” và hắn lập tức xuất hiện trước mặt. “Đi cùng chị ra ngoài bán hòn đá này,” cô bảo, chìa ra một viên đá bình thường nhặt được từ đường. Nhưng cô tin chắc rằng chỉ cần Lam Lam giúp, đây sẽ là bước đầu tiên trên con đường làm giàu. Lam Lam thoáng do dự, nhưng trước sự thúc giục của cô, cuối cùng cũng trèo lên vai ngươi và đi cùng ra cửa.
Trong lòng cô, một cảm giác phấn khích dâng lên, như thể sắp chạm tay vào vận may.
Gần chợ là nơi duy nhất có thể buôn bán, nhưng để tránh gặp lại người đàn ông lôi thôi lần trước, cô cố tình đi vòng từ cửa sau vào. Cô không chọn nơi quá đông đúc, mà ngồi thẳng xuống một khoảng đất trống trước một cửa hàng, không cần gọi mời, chỉ chờ người tự đến. Thực lòng mà nói, cô có niềm tin kỳ lạ rằng chỉ cần Lam Lam ở bên cạnh thì vận may sẽ đến, mọi người sẽ tranh nhau mua hòn đá vô giá trị ấy như báu vật.
Lam Lam ngồi phía sau cô, đôi mắt biến thành màu xanh yêu dị, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thể có ma lực mê hoặc. Mọi người quả nhiên bị hút đến, từ khắp hướng kéo đến, tranh nhau trả giá để mua hòn đá không chút giá trị.
Về đến nhà, cô chìm trong niềm vui không ngờ đến của sự nhàn nhã mà vẫn kiếm được tiền. Sau khi đếm tiền, cô ôm Lam Lam vào lòng, rồi lấy ra một tờ giấy, chỉ cho hắn cách làm hạc giấy. Từ việc gấp theo đường chéo, rồi tạo hình chữ thập, và cuối cùng là các góc xếp vào trung tâm, ngươi tỉ mỉ hướng dẫn từng bước. Chẳng bao lâu, một con hạc giấy sống động ra đời. Lam Lam chăm chú nhìn từng bước gấp, sau đó hứng thú đến mức cô chỉ cần kéo nhẹ đuôi hạc làm nó lắc lư là hắn đã vui vẻ cầm lấy không rời tay, thậm chí ôm hạc giấy ngủ mỗi đêm như một bảo bối quý giá.
Nhưng ngay cả Lam Lam cũng không biết rằng, con hạc giấy nhỏ ấy sẽ trở thành ngòi nổ cho một sự kiện khủng khiếp, chỉ cần chạm vào là có thể bùng phát ngay lập tức.
Câu chuyện cứ thế tiếp tục với một ngày bình thường, khi một hàng xóm đột nhiên giao đứa trẻ cho cô trông giữ. Ban đầu, cô từ chối, nhưng khi họ đưa tiền, cô đành phải làm bộ đồng ý. Chăm sóc một đứa trẻ thật không dễ dàng, đặc biệt khi nó chỉ mới năm sáu tuổi, tuổi của sự hiếu động, chạy nhảy khắp nhà và đòi cô phải đút cho nó từng miếng cơm. Dù không muốn, cô vẫn đành chiều theo, nhưng đôi khi, cảm giác bất an lại dâng lên, nhất là khi cô thấy một đôi mắt âm trầm đầy thù hận cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô tự nhủ rằng mình chỉ đang lo lắng quá mức, không để tâm nữa.
Sau bữa tối, đứa trẻ hình như cảm thấy rất quý mến cô, nó hét lên muốn ngủ cùng cô. Cô, dù có chút phiền, cũng đành phải chơi với nó một lát, thỏa hiệp để nó ở lại, dặn dò nó ngoan ngoãn. Sau khi rửa chén bát, cô vào phòng và phát hiện Lam Lam không có ở đó. Đứa trẻ đang ngồi xem còn hạc giấy mà cô gấp cho Lam Lam, và cô vội vàng ngăn lại, sợ nó không cẩn thận mà làm hỏng hạc giấy. Nhưng vẫn quá muộn, chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng vỡ vụn, hạc giấy bị phá hủy. Cô thở dài, đang định làm lại một con hạc mới để thay thế cho Lam Lam, thì đột nhiên cảm nhận được không khí trong phòng trở nên nặng nề, sau lưng một luồng gió lạnh thổi qua, Lam Lam đã đến.