Lục Kiều Kiều vừa nghe vậy, giả vờ tức giận chỉ vào Lưu thị, nhìn về phía lí chính nói: “Lí chính đại thúc, ngài nghe xem bà ta nói gì vậy? Ta xấu, ta béo thì ta phải bị tính kế gả chồng, từ đây mang tiếng bò giường sao?”
Lí chính vừa nghe vậy, vội giơ tay lên an ủi Lục Kiều Kiều, bảo nàng bình tĩnh lại, sau đó nói: “Chỉ là mục đích của bọn họ là gì chứ?”
“Mục đích là muốn tiền của cha cháu” Ngay lúc này, Thẩm Úc bỗng nhiên lên tiếng, chỉ vào cây trâm bạc trên đầu Lưu thị, nói: “Đó là đồ vật của nhà cháu”
Mọi người nghe vậy, đều sôi nổi nhìn lên đầu của Lưu thị.
Lưu thị vội duỗi tay che cây trâm kia lại, hung dữ quát Thẩm Úc: “Đây là mẹ kế của ngươi cho ta”
“Là bà cướp” Thẩm Lan cũng lên tiếng.
“Hừ, hai thằng nhãi ranh các ngươi".
“Câm miệng! Lưu thị, ở trước mặt nhiều người như vậy mà người còn dám mắng con trai của ta?” Lục Kiều Kiều quát lên chói tai, sau đó nhìn về phía lí chính và các thôn dân.
“Vừa rồi lí chính đại thúc hỏi ta rằng người Lục gia bắt ta gả cho Thẩm Diệu là có mục đích gì, là bởi vì tướng công của ta có quan hệ với viên ngoại trong thành…” Lục Kiều Kiều nói đến đây thì dừng lại, nhưng mà các thôn dân đều lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Chuyện Thẩm Diệu là con riêng của viên ngoại trong thành đã sớm ồn ào huyên náo lúc hắn đến trong thôn, cũng không phải là bí mật gì ở trong thôn, nhưng mà con người Thẩm Diệu rất tốt, nên không có ai dùng chuyện này làm hắn khó chịu.
Thấy mọi người đều đã hiểu, Lục Kiều Kiều tiếp tục nói: “Sau khi kết hôn, bọn họ ép ta xúi giục tướng công vào trong thành đoạt gia sản, tướng công ta có nhân phẩm tốt, đương nhiên là không chịu, bà nội và nhị thẩm liền giống như khi ta còn nhỏ mà đánh chửi ta, cướp đồ đạc của nhà ta."
"Sau đó tướng công của ta bệnh nặng, đồ vật có thể ăn, có thể sử dụng trong nhà đều bị bọn họ dọn sạch, lại dùng năm mươi lượng muốn bán ta cho Tiền viên ngoại ở trong thành, ta không chịu, bọn họ lại có ý đồ xấu với mấy đứa nhỏ của ta, ngay ngày hôm qua, bọn họ còn lại đây muốn kéo mấy đứa nhỏ của ta đi bán”
Lục Kiều Kiều vừa nói dứt lời, các thôn dân ở xung quanh đều nổ tung chảo.
Đều không ngờ người Lục gia thế mà lại có thể làm ra việc táng tận lương tâm như vậy.
Trong đám người, có người hung hăng phỉ nhổ nói: “Lục lão thái và Lưu thị này thật độc ác, lúc trước nhìn trúng thân thế của Thẩm Diệu, bỏ thuốc cũng muốn đẩy Béo Nha tới, hiện tại thấy Thẩm Diệu bị bệnh liền muốn bán Béo Nha đi?”
“Ngươi nói rất đúng, người Lục gia còn biết xấu hổ không? Cũng may Béo Nha trọng tình trọng nghĩa, không bỏ rơi Thẩm Diệu và mấy đứa nhỏ, nếu không cũng không biết cái nhà này sẽ thành dáng vẻ gì”
“Ta thấy Béo Nha đánh chết bọn họ cũng là nhẹ, nếu không phải Béo Nha liều mạng che chở, chỉ sợ mấy đứa nhỏ này đã bị bán đi đổi tiền rồi”
Nghe mọi người bàn tán như vậy, lí chính cũng tức giận đến mức đầu ngón tay run lên, ông ấy trừng Lưu thị và Lục lão thái.
“Các ngươi… các ngươi đã làm gì?”
“Lí chính, những lời này là Lục Kiều Kiều nói lung tung, rõ ràng là bản thân nàng muốn bán mấy đứa nhỏ”
Giờ phút này Lục lão thái thái cũng không dám giả vờ hôn mê bất tỉnh nữa, nếu bà ta còn để Lục Kiều Kiều tùy ý nói tiếp thì sợ là sau này bọn họ cũng không còn mặt mũi để sống trong thôn này.