Nương Nhị Trụ nhìn Lục Kiều Kiều nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta biết đám nhãi…. nhóc con kia rất có trọng lượng trong lòng ngươi. Ngươi cũng đừng mang thù, ta thấy ngươi không giống như lời đồn, nấu thịt thật sự rất ngon”

Thấy nương Nhị Trụ như vậy, Lục Kiều Kiều mỉm cười, vừa định nói chuyện qua rồi cứ để cho qua thì thấy không biết ai ở một bên kéo nương Nhị Trụ nương sang:

“Ngươi sao thế? Sao nhìn ngươi có vẻ rất quen thuộc với nữ nhân ác độc kia vậy?”

“Cái gì mà nữ nhân ác độc?” Nương Nhị Trụ nhíu mày, có chút bất mãn nhìn nữ nhân kia, rút tay ra nói: “Ngươi thật sự tin lời đồn kia sao?”

“Sao lại không thể tin?” Nữ nhân kia tỏ vẻ không phục, còn muốn mở miệng nói gì thì thấy Lục Kiều Kiều đi lên trước, nhìn nàng nói: “Hai vị tẩu tử đang nói chuyện gì thế, sao lại thân thiết như vậy?”


“Hừ……” Phụ nhân kia nghe vậy liền nhìn nàng cười nhạt một tiếng, miệng không sạch sẽ nói: “Chúng ta tất nhiên thân thiết rồi, nhưng lại không thân thiết nổi với đồ độc ác”

“Đồ độc ác nói ai?” Lục Kiều Kiều nhướng mày.

Phụ nhân kia lập tức chống eo: “Đồ độc ác nói ngươi!”

“Phụt……” Nương Nhị Trụ nghe vậy thì cười ra tiếng.

Nữ nhân kia cũng phản ứng lại, Lục Kiều Kiều vừa rồi châm chọc nàng là đồ độc ác, nàng ta tức giận lập tức kéo tay áo muốn đi kéo cổ áo Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều né tránh, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Như thế nào? Ngươi ốm lòi xương như vậy còn muốn so chiêu với ta sao? Sau này nhìn thấy ta thì miệng nên sạch sẽ một chút, nếu bị ta nghe thấy liền đánh gãy mũi ngươi”

“Ngươi…… Ngươi……” Phụ nhân kia lớn lên mỏ chuột tai khỉ, mắt xếch tức giận không nói nên lời, nhưng nàng ta cũng không dám nhiều lời, giống như lời Lục Kiều Kiều, thể trạng của nàng ta thật sự đánh không thắng Lục Kiều Kiều.


“Hừ, ngươi chờ đó, ở ác gặp ác, ngươi đừng có vội đắc ý” Nữ nhân kia nói xong liền chạy, sợ bị Lục Kiều Kiều bắt lại vả miệng.

Lục Kiều Kiều nhướng mày, cũng không muốn cãi cọ với người miệng không sạch sẽ như thế, đang muốn đi đến phía trước liền nghe thấy nương Nhị Trụ chỉ vào phía sau nàng nói: “Sao đám nhóc nhà ngươi lại tới đây?”

Lục Kiều Kiều nghe vậy thì quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Lan và Thẩm Úc đang chạy đến.

Bọn họ không ngờ Lục Kiều Kiều thế nhưng thật sự không đưa thịt cho Lục gia.

Chẳng lẽ nàng thật sự muốn đi lên huyện thành bán thịt?

“Thay đổi chủ ý rồi sao? Định đi theo ta à?” Có người ngoài ở đây nên Lục Kiều Kiều cũng không muốn vạch trần bọn nhỏ.

Thẩm Lan xua tay nói: “Chúng ta không đi theo làm phiền nương, nương…… ngài nấu thịt rất ngon, đi huyện thành nhất định sẽ bán được giá tốt”


Thẩm Úc gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, đúng vậy”

“Ngươi muốn đi huyện thành bán thịt sao, là món thịt hôm qua ư?” Nương Nhị Trụ nghe vậy thì sáng mắt.

Nghe vậy, mọi người xung quanh cũng không khỏi đánh giá Lục Kiều Kiều, không ngờ tới bà nương ham ăn biếng làm trong lời đồn thế nhưng không ăn thịt mà lại định mang đi trấn trên đổi bạc?

Lục Kiều Kiều gật đầu, sau đó nhìn về phía hai đứa nhỏ: “Trở về trông nhà đi, yên tâm, chờ ta bán hết thịt liền trở về”

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ trở về.

Nàng có thể không biết hai tên nhãi con này đang tính toán gì sao?

Tám phần là lại đây xác định xem nàng có đi vào thành thật hay không.

Nhưng lại không dám đi theo nàng để giám thị, dứt khoát liền nói ra trước mặt nhiều thôn dân như vậy, cho dù nàng không muốn đi huyện thành bán thịt thì cũng phải đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play