“Được”

Thẩm Úc gật đầu, cậu cũng đang có ý này.

Hôm sau, Lục Kiều Kiều tỉnh dậy, thấy trong phòng lớn không có động tĩnh liền đi cắt thịt kho và nội tạng kho bỏ vào trong bình gốm lớn rồi cất vào sọt, cũng để lại một ít trong nồi.

Nếu như bán hết chỗ này thì thịt trong lu lớn cũng có thể mang đi kho.

Nghĩ vậy, Lục Kiều Kiều vừa định xuất phát thì thấy ba đứa nhỏ cùng chạy ra.

Nhìn nàng cầm theo dao nhỏ trong tay, phía sau lưng cõng sọt tản ra mùi thịt, Thẩm Lan chớp đôi mắt, hình như hôm qua nàng nói muốn mang thịt heo đi bán?

“Nương, ngươi muốn đi đâu thế?” Thẩm Lan thử hỏi, thật sự không quá tin tưởng nàng sẽ đi bán thịt.

Đi bán thịt là giả, đi đưa cho nhà mẹ đẻ cầu hòa mới là thật nhỉ?

Trải qua nhiều ngày ở chung, Thẩm Lan không thể tin Lục Kiều Kiều sẽ thật sự xé rách mặt với người Lục gia.


“Ngươi mang theo nhiều như vậy không nặng sao, hay là để lại trong nhà một ít?” Thẩm Úc bước lên giúp đỡ.

Lục Kiều Kiều thấy vậy liền biết hai đứa nhóc thối này đang nghĩ cái gì, nàng né tránh tay Thẩm Úc muốn tới đoạt sọt, nhướng mày nói: “Như thế nào? Sợ ta đưa thịt tới cho Lục gia sao? Nếu như các ngươi không tin thì đi với ta?”

Thẩm Úc nghe vậy liền dừng lại một chút, lại thấy Thẩm Mạt lắc đầu nói: “Không, bán ca…… ưm……”

Thẩm Úc đã hiểu ý của Thẩm Mạt, nếu như đi cùng Lục Kiều Kiều thì có khi nàng sẽ thật sự bán cậu.

Nghĩ vậy, Thẩm Úc xua tay nói với Lục Kiều Kiều: “Ngươi đi đi, thịt là ngươi nâng trở về, ngươi muốn mang đi nơi nào thì tùy ngươi”

Thẩm Lan biết Thẩm Úc đã nghĩ ra cách, liền gật đầu đáp: “Đúng vậy, nương cứ nhìn rồi làm là được”
Nói xong, Thẩm Úc bế Thẩm Mạt rồi kéo Thẩm Lan đi vào nhà.

Lục Kiều Kiều không thể hiểu được, nhìn thời gian cũng không còn sớm, cũng không rảnh nói thêm với bọn nhỏ, nếu hôm nay không đuổi kịp chợ sáng thì sẽ chậm trễ chuyện lớn.

Nàng bước nhanh đi đến cửa thôn, dọc theo đường đi gặp được rất nhiều thôn dân muốn đi tới huyện thành bán quả dại và bán rau xanh.

Mọi người thấy nàng cõng sọt bay ra mùi thịt, đều cố ý vô tình đi đến gần nàng, ngửi một chút lại lùi sang một bên, nhưng không có một người hỏi trong sọt của nàng có gì.

Dù sao tính tình của nàng ngày thường không được tốt, tuy rằng tò mò, nhưng thôn dân thấy có thể trốn liền trốn.

Nhìn thấy nàng muốn đi ra thôn, phía sau lại có người kêu nàng: “Béo Nha, Béo Nha……”

Lục Kiều Kiều nghe được âm thanh này chỉ thấy có chút quen thuộc, nàng quay đầu lại, thế nhưng thật đúng là nương Nhị Trụ.
Lục Kiều Kiều nhướng mày, trên mặt mang theo một tia kinh ngạc và xa cách.

Nương Nhị Trụ thấy vậy thì kéo cái sọt chứa đầy hành lá, đĩnh đạc nói: “Sao thế? Vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua đấy à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play