**10**
Có thánh chỉ, ta và Lục Xuân đương nhiên có nhiều cơ hội tiếp xúc và làm quen.
Khác hẳn với những lời đồn đại về việc ta và Lục Xuân là kẻ thù của nhau, Lục Xuân vẫn rất lễ phép với ta.
Ta nhân cơ hội hỏi hắn:
“Lục Đại Nhân, lúc trước ngài ở đại điện nói những lời đó có thật không? Thật sự vì cảm động sao?”
Lục Xuân không giấu diếm.
“Ta cũng nghe nói, thái hậu và tiên hoàng tình cảm không như thánh thượng nói đâu.”
Ta nghe xong, cảm giác như tìm được tri kỷ.
“Ta cũng nghe qua tin đồn, nói thái hậu không muốn cùng tiên hoàng hợp táng, là thánh thượng tự ý quyết định.”
Lục Xuân cắt ngang lời ta: “Không phải.”
“Sao lại không phải?”
“Phải là tiên hoàng không muốn cùng thái hậu hợp táng.”
…
Càng tiếp xúc nhiều, ta càng nhận ra Lục Xuân không giống như lời đồn "đoán án như thần" chút nào.
Quan trọng hơn là, ta càng nhìn hắn lại càng cảm thấy hắn giống Bùi Huyên.
Khi bọn ta ăn mì ở quán ăn, tiểu nhị hỏi chúng ta có món gì kiêng kị không.
Lục Xuân vô thức trả lời: “Không ăn rau mùi.”
Mà rau mùi là món ta thích nhất.
Còn ta: “Không ăn cay.”
Lục Xuân thì lại đổ đầy một bát ớt.
Hai chúng ta nhìn nhau, ăn xong bát mì, đồng thanh:
“Bùi Huyên?”
"Hàn Thu?"
**11**
Không khí im lặng một lúc.
Cho đến khi một đứa trẻ đến bán sách, hỏi ta:
“Quý khách, sách mới xuất bản ở hiệu sách Kinh Thành, hai người có muốn mua một quyển không?”
Để giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng, ta vội lấy tiền ra.
Bùi Huyên cũng theo mua một quyển.
Chỉ có điều, khi cả hai mở sách ra và nhìn vào nội dung, liền tức giận đặt sang một bên.
Tên sách là **"Đế Hậu Ân Ái Hằng Ngày"**.
Không xem thì thôi, nhìn vào mới thấy nó viết về ta và Bùi Huyên, lấy chúng ta làm hình mẫu.
Bùi Huyên nghiến chặt răng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đưa cho đứa trẻ một mảnh bạc vụn rồi hỏi:
“Tiểu đệ, ngươi có biết quyển sách này là ai viết không?”
Đứa trẻ bán sách, đương nhiên biết rõ.
Nó vỗ ngực nói:
“Chính là cha ta viết đó!”
“Cha ta nghe nói hoàng thượng gọi Hứa đại nhân viết sách, nên trước khi Hứa đại nhân viết xong, cha ta đã viết trước, bảo là có thể nuôi cả gia đình chúng ta.”
Đứa trẻ hình như không nhận ra có vấn đề gì.
Bùi Huyên đứng dậy, bỏ ta lại rồi định rời đi.
Chẳng qua đi được vài bước lại quay lại gọi ta:
“Hàn Thu, cô còn không đi sao?”
“Anh quản được sao?”
Không lâu sau, ta nghe nói Bùi Huyên đã dẫn người đi vây bắt một xưởng in sách giả.
Tên này, quả thật vẫn giống như trước, lòng dạ hẹp hòi.
**12**
Thực ra, ta và Bùi Huyên không phải lúc nào cũng bất hòa như vậy.
Thời trẻ, ta được chọn làm thê tử của hắn, dù không nói là yêu thương nhau, nhưng làm vợ chồng với nhau trong khuôn khổ cũng không quá khó.
Ta mười sáu tuổi gả cho hắn, mười tám tuổi sinh ra Bùi Cẩn Chi.
Bùi Cẩn Chi vừa mới sinh được mười ngày đã được lập làm Thái Tử, nghe nói chuyện này là do Bùi Huyên cầu xin vì ta, còn hứa với ta là cả đời này sẽ không có con riêng.
Ta cảm kích sự quan tâm của hắn dành cho mình, dâng cả trái tim cho hắn, không ngờ đó chỉ là sự bù đắp cho việc hắn coi thường gia đình ta.
**13**
Sau khi biết Lục Xuân chính là Bùi Huyên, số lần ta đến Đại Lý Tự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hầu hết thời gian ta đều ở nhà giả bệnh.
Hứa Hàn Xuân lo lắng bảo thầy thuốc khám bệnh cho ta, nhưng biết được ta chỉ giả vờ, tức giận đánh vào mông ta mấy cái!
“Hàn Thu, lúc trước chính em muốn điều tra án này, sao lại bỏ dở giữa chừng như vậy?”
Nói rồi, nàng cho hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị cho ta thay y phục rồi dẫn ta rời nhà.
Khi gặp lại Bùi Huyên, ta cười gượng gạo chào hắn.
Hắn cũng đáp lại ta bằng một nụ cười mỉa mai.
Tuy nhiên, chúng ta đã điều tra suốt hai tháng mà vẫn không có chút manh mối nào.
Ta cố tình khiêu khích Bùi Huyên:
“Người giỏi phá án là Lục Xuân, chứ không phải ngươi, Bùi Huyên.”
Bùi Huyên không giận như ta tưởng, ngược lại rất nghiêm túc nói:
“Chuyện xảy ra vào ngày bị ám sát không có chút sơ hở nào, chỉ có một người có thể làm được chuyện này.”
Ta nhìn hắn, ra hiệu bảo hắn đừng nói nữa.
Chuyện mà Bùi Huyên nói, ta sao lại không nghĩ đến
Nhưng ta không dám suy nghĩ sâu hơn nữa.