1.
Ta và Bùi Huyên đã làm một đôi vợ chồng sống cả đời oan nghiệt, lúc nào cũng nhìn nhau chẳng vừa mắt.
Không ngờ, khi bọn ta cùng lúc bị ám sát, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng mà vẫn không quên cãi nhau.
Bọn ta cãi nhau về việc ai sẽ được chôn ở vùng đất phía Bắc, ai sẽ được chôn ở miền Nam.
Ta cố gắng thở một hơi cuối cùng, nói với thái tử:
“Cẩn Chi, mẫu hậu và phụ hoàng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Chôn ta ở miền Bắc, Hoàng thượng chôn ở miền Nam!”
Thái tử rưng rưng gật đầu.
Bùi Huyên lại không đồng ý với ta: “Miền Bắc là mảnh đất trẫm chọn, chôn Hoàng hậu ở miền Nam đi!”
Thái tử lại đáp ứng.
Cả ta và Bùi Huyên đều nhắm mắt, không còn sức để cãi vã nữa.
**02**
Khi ta tỉnh lại lần nữa, ta đã trở thành thứ nữ của nhà họ Hứa, Hứa Hàn Thu.
Ngẫu nhiên thay, ta và cô ấy trùng tên, chỉ khác họ mà thôi.
Trước đó, cô ấy đã c.hết đuối, và ta đã tái sinh thành cô ấy.
Khi ta đứng dậy ra ngoài, đúng lúc nghe thấy một người nói ngoài cửa:
“Thánh thượng đã cho hợp táng Thái hậu và tiên hoàng ở miền Bắc.”
Nghe vậy, ta không kìm nén được, tức giận đến mức ho ra máu rồi ngất đi!
“Đứa con bất hiếu này!”
“Không hiếu thuận!”
Bọn ta đã nói sẽ không gặp nhau nữa, sao có thể chôn ta và Bùi Huyên cùng một chỗ ở miền Bắc?
Mộ phần phía Bắc nhỏ như vậy, liệu bọn ta chết rồi còn phải nằm chung một huyệt sao?
**03**
Ta và Bùi Huyên đã sớm có sự ăn ý, lúc sống thì chỉ trích nhau, chết đi thì không gặp lại.
Vì thế, khi Công Bộ xây dựng lăng tẩm, đã đặc biệt xây một cái ở miền Nam và một cái ở miền Bắc.
Cả hai lăng tẩm đều có kích thước chỉ đủ chôn một người.
**04**
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đã qua hai ngày rồi.
Chị ruột Hứa Hàn Xuân cho ta uống thuốc, trách móc ta không chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Hứa Hàn Xuân và nguyên thân rất thân thiết, đồng thời cũng là đứa con xuất sắc nhất trong nhà họ Hứa.
Ba năm trước, chị ấy đứng đầu trong kỳ thi khoa cử, bài "Thiên Thu Phú" nổi danh khắp kinh thành.
Lúc đó, Bùi Huyên đã chọn chị ấy làm nữ trạng nguyên đầu tiên, còn ta vì không hợp với Bùi Huyên, cố tình nói bài "Thiên Thu Phú" chỉ là văn vẻ hoa mỹ, chẳng có gì đặc biệt.
Vì thế, câu đầu tiên ta nói khi tỉnh lại là: "Chị à, bài 'Thiên Thu Phú' của chị thật tuyệt, là bài hay nhất ta từng đọc!"
**05**
Hứa Hàn Xuân ngẩn người, nhìn ta không hiểu.
Cùng lúc đó, một thái giám từ cung đến, nói muốn mời Hứa Hàn Xuân vào cung, Hoàng thượng có việc muốn bàn.
Ta không khỏi giật mình, Bùi Cẩn Chi gọi chị ấy vào cung làm gì?
Hứa Hàn Xuân thấy ta ngẩn ngơ, chỉnh lại chăn cho ta: “Thu Nhi, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chị vào cung một chuyến.”
Ta lập tức túm lấy tay chị, nũng nịu nói:
“Chị à, chị vào cung có thể mang theo em không? Em cũng muốn đi.”
“Nhưng em vẫn đang bệnh mà.”
Ta liền vén chăn, nhảy xuống giường, nói với chị: “Chị à, em đã khỏe rồi, chị mang em theo với!”
Hứa Hàn Xuân không thể từ chối sự nũng nịu của ta, đành để ta cải trang làm thị nữ đi theo chị vào cung.