Vào ngày thứ sáu đầu tiên Linus Baker trải qua ở trên đảo, anh nhận được một lời mời. Anh đã không ngờ tới việc ấy, và sau khi nghe chi tiết, anh cũng không chắc liệu mình có muốn nhận lời hay không. Anh có thể nghĩ tới sáu, bảy hoặc nhiều khả năng là một trăm việc khác anh muốn làm. Anh phải tự nhủ rằng mình tới Marsyas là có lý do, và mình phải thấy được mọi mặt của trại trẻ mồ côi này.
Lời mời bắt đầu từ tiếng gõ cửa nhà khách nơi Linus đang cố gắng hoàn thành báo cáo đầu tiên cho khoảng thời gian ở Marsyas. Ngày mai phà sẽ đến đưa anh vào đất liền để anh có thể gửi báo cáo này về DICOMY qua đường bưu điện. Anh đang chìm vào câu chữ, thật thận trọng chỉ viết một lời quở trách ở mỗi trang về việc Ban Quản Lý Thượng Tầng thiếu minh bạch trước khi phái anh ra đảo. Anh đã biến việc ấy thành một kiểu trò chơi, cố gắng khiến phản ứng của mình trước những vi phạm của họ khéo léo hết mức có thể. Anh đã thầm cảm ơn tiếng gõ cửa vì đã cắt ngang khi dòng cuối cùng anh viết như sau… Và hơn nữa, việc Ban Quản Lý Thượng Tầng sẽ thất thường đổi ý và trắng trợn lừa gạt nhân viên công tác xã hội là vô cùng kém văn minh.
Có khi tốt nhất là anh nên nghĩ lại câu cuối cùng ấy.
Anh thích thú ngạc nhiên khi thấy anh Parnassus đứng trên hiên nhà khách, trông bù xù vì gió táp và ấm áp trong nắng chiều, một hình ảnh mà Linus nhận ra mình không chỉ đang dần quen thuộc, mà còn mong chờ. Anh tự nhủ đó là vì anh Parnassus là một anh chàng vui tươi, và nếu nơi đây là thế giới thực, có lẽ họ có thể trở thành bạn bè, một mối quan hệ mà Linus luôn thiếu hụt. Tất cả chỉ có vậy thôi.
Cũng chẳng quan trọng gì cái việc anh Parnassus không có chiếc quần nào thực sự vừa với cặp chân dài kia, vì ống quần anh ta mặc luôn quá ngắn. Hôm nay anh ta đi tất xanh da trời có hình những đám mây bên trên. Linus từ chối để cho người này quyến rũ mình.
Suýt nữa thì anh đã thành công.
Vậy nhưng, khi anh Parnassus đưa ra lời mời, Linus cảm thấy họng mình nghẹn lại, và lưỡi mình khô đi như bánh mì nướng cháy. “Sao cơ?” Anh chật vật hỏi ra.
Anh Parnassus mỉm cười vẻ thấu hiểu. “Tôi nói rằng việc anh ngồi dự những tiết học một thầy một trò của tôi với Lucy có lẽ là một ý tưởng hay ho, để anh có thể có được trải nghiệm hoàn chỉnh ở Marsyas. Tôi cho rằng Ban Quản Lý Thượng Tầng mong đợi quan sát của anh về những hoạt động như thế này, anh có thấy vậy không?”
Linus cũng cho là vậy. Thật ra, anh đang bắt đầu nghĩ rằng có lẽ Ban Quản Lý Thượng Tầng quan tâm tới Lucy nhiều hơn là bất kỳ người nào khác trên đảo. Ồ, việc ấy không được viết rõ ra như vậy trong những hồ sơ họ đưa cho anh, nhưng Linus đã làm nghề này từ lâu rồi và anh sâu sắc hơn những gì hầu hết mọi người công nhận ở anh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play