Anh Parnassus dẫn Linus từ đầu cầu thang đi xuống một hành lang dài. “Phòng của lũ trẻ đây,” anh ta nói, gật đầu về phía hai cánh cửa ở hai bên hành lang. Có những tấm biển ghi tên lũ trẻ treo trên cánh cửa: Chauncey và Sal ở bên phải. Phee và Talia ở bên trái. Anh ta chỉ lên tấm cửa sập ở trên trần. Trên đó có vẽ hình dáng một chú Wyvern. “Tổ của Theodore ở một trong mấy cái tháp. Cháu nó có một kho tàng nho nhỏ trên đó, nhưng chỗ yêu thích của thằng bé là dưới sô pha.”
“Tôi muốn kiểm tra các phòng,” Linus nói, ghi nhớ sơ đồ bố trí trong đầu.
“Tôi đoán là anh sẽ muốn vậy. Chúng ta có thể sắp xếp việc ấy vào ngày mai, vì sớm thôi lũ trẻ sẽ chuẩn bị đi ngủ. Hoặc bà Chapelwhite có thể cho anh xem phòng khi chúng đang học, hoặc chúng ta có thể làm việc ấy trước, và rồi anh có thể lên lớp cùng chúng tôi.”
“Còn bà Chapelwhite thì sao?” Linus hỏi, nhìn chằm chằm vết khắc hình rừng cây trên gỗ ở cửa phòng Phee khi họ đi ngang qua.
“Bà ấy đã ở đây từ rất lâu trước khi chúng tôi có mặt,” anh Parnassus nói. “Hòn đảo là của bà ấy. Chúng tôi chỉ đang mượn tạm mà thôi. Bà ấy sống sâu trong cánh rừng ở phía bên kia đảo.”
Linus có vô vàn câu hỏi. Về hòn đảo này. Về ngôi nhà này. Về người đàn ông này. Nhưng có một câu khác nổi bật hơn cả, trước số cánh cửa mà anh đếm được. Còn bốn cánh cửa nữa, ở gần cuối hành lang. Một cái được ghi là phòng tắm dành cho con gái. Cái kia là phòng tắm cho con trai. Cánh cửa thứ ba có tấm biển khắc chữ ghi VĂN PHÒNG CỦA ARTHUR. “Còn Lucy thì sao? Thằng bé ở đâu?”
Anh Parnassus dừng lại trước văn phòng và gật đầu về phía cánh cửa còn lại. “Trong phòng tôi.”
Mắt Linus nheo lại. “Anh ngủ chung phòng với một cậu bé nhỏ tuổi…”
“Không có gì khiếm nhã đâu, tôi đảm bảo với anh đấy.” Giọng anh ta chẳng có vẻ gì là bị xúc phạm trước điều anh ám chỉ. “Có một phòng thay đồ lớn mà tôi đã chuyển đổi thành phòng ngủ cho Lucy khi thằng bé đến ở với chúng tôi. Sẽ… Sẽ tốt hơn cho thằng bé nếu có tôi ở gần. Nó từng có những cơn ác mộng thật khủng khiếp. Thỉnh thoảng nó vẫn mơ thấy chúng, dù những giấc mơ ấy không còn xấu xa như ngày xưa nữa. Tôi hy vọng rằng thời gian thằng bé ở đây đã giúp đỡ nó. Nó không thích rời xa khỏi tôi, cực chẳng đã mới phải vậy, dù tôi đang cố dạy nó tự lập. Thằng bé… là một tác phẩm đang hoàn thiện.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play