Khoảng cách của Truơng Khởi Linh của Ngô Tà ngày càng xa, tuy vẫn có thể nhìn đuợc bóng lưng của đối phuơng nhưng ngay trong tầm mắt lại ngoài tầm với. Khoảng cách xa lạ giữa hai thế giới bắt đầu rõ ràng cũng là lúc Trương Khởi Linh cảm thấy trái tim mình như bị nghiền nát. Hắn bước vội, không dám quay lại, không dám nhìn vào ánh mắt đầy tổn thương của Ngô Tà.
Hắn biết đã đến lúc phải dừng lại, hắn không muốn không muốn làm tổn thuơng Ngô Tà bằng những lời lẽ cay độc ấy nhưng đây là cách duy nhất khiến Ngô Tà hoàn toàn sụp đổ không con hy vọng gì ở hắn nữa . Không phải vì hắn ghét bỏ cậu, căm ghét cậu chỉ là hắn muốn được cậu bình an một đời mãi Thiên Chân Vô Tà.
Hắn đã chứng kiến những lần Ngô Tà không ngại nguy hiểm mà giúp hắn để bản thân mình chịu tổn thuơng. Bao nhiêu đó quá đủ để hắn cảm thấy áy náy khi kéo theo Ngô Tà vào con đuờng trộm mộ này rồi. Hắn đã sống hơn một thập kỉ , đã gặp qua rất nhiều người chỉ cần một ánh mắt hắn cũng đủ nhìn thấu tâm can con người đó rồi. Nhưng kể từ khi gặp Ngô Tà trăm năm hắn mới nhìn thấy một lần. Một Thiên Chân hắn nguyện cả đời bảo vệ. Nhưng cũng không thể mãi mãi kéo cậu vào con đuờng nguy hiểm đầy rẫy chết chóc như vậy.
Hắn đã từng khuyên , từng cảnh báo cho cậu đừng tiếp tục đi theo con đường nguy hiểm này nữa. Nhưng Ngô Tà vẫn mãi buớng bỉnh cố chấp bỏ mặc ngoài tai trăm lời khuyên bảo của hắn khiến hắn cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết . Đó là lần đâu tiên hắn cảm thấy bất lực như vậy, nếu như ngay từ đầu cậu chịu nghe hắn thì hắn cũng không hết cách nhất thiết phải nói những lời lẽ ấy với cậu .
Cách đây một tháng hắn đã hẹn riêng với Ngô Tà để nói chuyện, đó là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện với một người chỉ mong cậu hiểu được những gì hắn nói, mong cậu hiểu hắn chỉ muốn tốt cho cậu . Lần nói chuyện ấy hắn đã nhân nhượng với cậu rất nhiều dùng lời nói cảnh báo khuyên nhủ chân thành nhất có thể chỉ mong cậu dừng lại đừng dấn thân vào con đuờng này nữa. Những gì hắn đã nói với cậu một tháng qua hắn vẫn nhớ in cái khoảnh khắc, hắn hoàn toàn bất lực với cậu cố gắng mãi cũng chẳng được gì.
Những câu nói của Ngô Tà cứ văng vẳng trong đầu, xoáy sâu vào trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể dứt ra được.
“Anh không hiểu tôi!” Câu nói ấy như một nhát dao, cắt xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lùng mà hắn đã xây dựng bấy lâu. Trương Khởi Linh nhắm chặt mắt, tự hỏi liệu mình có làm đúng không? Hắn đã tự tạo ra một khoảng cách quá lớn giữa mình và Ngô Tà, không biết rằng những gì hắn làm chỉ khiến cậu càng thêm bối rối và tổn thương.
Trái tim hắn thắt lại khi nhớ lại ánh mắt của Ngô Tà, đầy hoang mang, không thể hiểu nổi vì sao người bạn đồng hành bấy lâu của mình lại quay lưng như vậy. Nhưng tất cả chỉ là vì hắn muốn bảo vệ cậu. Trương Khởi Linh biết rõ nếu Ngô Tà tiếp tục bước trên con đường trộm mộ, cậu sẽ không bao giờ được yên ổn. Những nguy hiểm, những cạm bẫy mà hắn đã trải qua, hắn không thể để Ngô Tà phải chịu đựng.
Tuy nhiên, hắn cũng hiểu rằng, dù hắn có làm gì đi chăng nữa, Ngô Tà cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cậu ấy là người kiên định, không chịu khuất phục trước bất kỳ điều gì, ngay cả khi điều đó có thể khiến cậu gặp phải nguy hiểm. Mà điều này càng khiến Trương Khởi Linh cảm thấy bất lực hơn.
"Vậy thì sao?" Trương Khởi Linh thì thầm một mình, giọng nói của hắn như bị cắn nát, "Nếu mình không làm gì, cậu ấy cũng sẽ tự dấn thân vào con đường này, dù cho mình có muốn hay không." cố gắng làm được những gì có thể là mà giờ đây hắn cảm thấy mệt mỏi khi đối diện với cậu
Hắn nhìn vào bức tường đối diện, như thể tìm kiếm một lời giải đáp cho chính mình. Nhưng không có gì. Hắn không có quyền ngăn cản Ngô Tà, không có quyền thay đổi lựa chọn của cậu. Đó là con đường mà Ngô Tà đã chọn, dù cho Trương Khởi Linh có muốn hay không.
---
Ngày hôm sau, khi gặp lại Ngô Tà, Trương Khởi Linh cảm thấy một khoảng trống giữa hai người. Ngô Tà không nói gì, chỉ đứng nhìn hắn, ánh mắt ấy không còn sự giận dữ như lúc trước, nhưng cũng không có sự tin tưởng, sự đồng cảm mà trước đây cậu vẫn dành cho hắn.
Ngô Tà không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi bên cạnh Trương Khởi Linh, nhưng sự im lặng này lại khiến Trương Khởi Linh cảm thấy đau đớn hơn bất cứ lời trách móc nào. Hắn biết, dù có nói gì đi chăng nữa, Ngô Tà cũng không còn tin tưởng hắn nữa. Hắn đã đẩy cậu ra xa quá rồi.
"Ngô Tà..." Trương Khởi Linh khẽ gọi, nhưng rồi hắn lại im lặng. Mọi lời nói dường như đều trở nên vô nghĩa.
Ngô Tà quay lại nhìn hắn, một lần nữa ánh mắt cậu lạnh lùng và đầy xa cách, “Anh thật sự nghĩ tôi sẽ từ bỏ sao?”
Câu hỏi của Ngô Tà như một cú tát vào mặt Trương Khởi Linh, khiến hắn không thể trả lời. Hắn biết rõ rằng Ngô Tà sẽ không từ bỏ. Cậu sẽ tiếp tục con đường của mình, cho dù hắn có cố gắng ngăn cản thế nào đi nữa.
Và đó chính là điều mà Trương Khởi Linh cảm thấy đau đớn nhất.
---
Trong lòng Trương Khởi Linh, một nỗi lo sợ vô hình ngày càng lớn dần. Hắn không thể giữ Ngô Tà bên mình, cũng không thể bảo vệ cậu, nhưng hắn lại không thể buông tay. Mọi thứ giữa họ dường như đang đổ vỡ, và hắn biết rằng, cho dù có cố gắng bao nhiêu, cũng sẽ không thể quay lại như trước nữa.
Đó là nỗi đau mà hắn phải đối mặt. Một nỗi đau mà không thể chia sẻ với ai, một nỗi đau mà chỉ có hắn phải gánh lấy, khi chứng kiến Ngô Tà dần dần rời xa mình. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt đó, Trương Khởi Linh lại thấy một phần của mình bị mất mát, nhưng hắn không biết phải làm gì để giữ lại.
---
Đoạn này khai thác tâm lý phức tạp của Trương Khởi Linh khi phải đối diện với quyết định khó khăn của mình. Cảm giác bất lực và đau đớn vì không thể bảo vệ Ngô Tà càng khiến hắn thêm lạnh lùng và xa cách.